===
Còn về việc Tiêu Kỳ giải tán hậu cung, tất nhiên cũng gặp phải vô vàn cản trở.
Mà cách 1 thời gian lại bị người ta đào lại.
Hôm nay tôi đi đưa canh đến Cần Chính Điện, lại nghe thấy bên trong đang cãi nhau.
“Bệ hạ 21 tuổi, dưới gối không con, đây là chuyện lớn liên quan đến giang sơn xã tắc!”
“Ái khanh đang chê trẫm à?”
“Thần không dám!”
“Không dám thì lui xuống.”
“Nhưng mà…”
“Haiz, cũng không phải trẫm không muốn.” Tiêu Kỳ thở dài.
Tôi: WTF!?!!
“Không hiểu sao trẫm có bệnh không tiện nói, chỉ “dựng” lên được với hoàng hậu.”
1
Tôi:…!?!!
“Hay ái khanh đưa ra biện pháp cho trẫm đi?”
“Hoặc ái khanh trực tiếp thay luôn hoàng đế đi!”
Tôi bưng bát canh chạy mất.
Thứ lỗi cho tôi đã đánh giá thấp giới hạn của Tiêu Kỳ.
– — Thật sự cái yêu mà quỷ quái gì cũng dám nói.
===
Mùa xuân cách 1 năm sau, cuối cùng tôi cũng có thai.
Trên dưới triều đình đều ăn mừng.
Tiêu Kỳ đưa tôi đến chùa cầu phúc.
Nghe nói cao tăng đi vân du bên ngoài đã lâu, lần đầu tiên nhìn thấy tôi và Tiêu Kỳ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc rời đi, cao tăng đưa cho chúng tôi 1 cặp trâm long phượng.
Thần kỳ là, sau khi cài nó lên, chúng tôi vậy mà lại không nghe thấy tiếng lòng của nhau nữa.
Tôi và Tiêu Kỳ thử rất nhiều lần, chỉ cần tôi cài trâm lên, chàng ấy liền không nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Đồng thời, chàng ấy cài trâm lên, tôi cũng không nghe thấy tiếng lòng của chàng ấy.
Thế nên tôi bắt buộc phải cài, để công bằng thì cả 2 người đều cài.
– — Đặc biệt là lúc ấy ấy.
Cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng bình thường rồi.
– — Ít nhất có thể lữa chọn “bình thường” hoặc “không bình thường”.
Hôm nay tỉnh dậy trong lòng tiêu Kỳ, nhìn thấy chàng ấy tóc tai bù xù chấm vai, trâm rơi trên mặt đất.
Tôi với tay muốn nhặt.
Liền bị chàng ấy kéo lại.
Tôi nghe thấy tiếng lòng đã rất lâu không nghe thấy: [Thanh Thanh, trẫm yêu nàng.]
Sau dó 1 nụ hôn phủ xuống.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 1]