Mật Ngân không cam lòng, cũng không biết mình trên thực tế là bị áp đảo bởi hào quang nam chính, nàng ta nghĩ thầm: tên Tạ Trì Phong chán ghét kia nhất định là khắc tinh của mình, làm nàng ta lần này cũng không chiếm được lợi ích gì.
Tuy nàng rất muốn dẫn hồng tỷ tỷ đi, nhưng hoàn cảnh hiện tại không ổn, lỡ như còn vì vậy mà mất mạng, không hoàn thành được chuyện do chủ nhân giao phó vậy thì toi. Mật Ngân chỉ có thể cắn cắn ngân nha, như vậy rời đi.
Đợi sau khi Mật Ngân biến mất, trên vách núi chỉ còn một mình Tang Nhị.
Phương xa, từng trản đèn lưu li không ngừng nhấp nháy. Trên bầu trời đen kịt, gió lốc thét gào, từng bầy quạ đen nối đuôi nhau vỗ cánh bay tán loạn, còn không ngừng kêu la ầm ĩ.
Kỳ quái thật, sao hôm nay quạ đen… lại nhiều như vậy?
Tang Nhị có chút nghi hoặc, nhìn thoáng qua không trung. Cơn gió mạnh bên vách núi cuốn lấy bộ váy áo to rộng của nàng, trong lúc sơ sẩy, túi tiền hình tiểu lão hổ nàng để trong vạt áo cũng bị nó cuốn bay, thổi về phía vách núi.
Bull sh*t!
Tang Nhị cả kinh, lập tức vươn tay, vội vàng đuổi theo nó chạy tới ven vách núi lởm chởm đá vụn. Vào khoảnh khắc túi tiền chỉ chút nữa thôi sẽ rớt xuống, Tang Nhị cuối cùng cũng bắt được nó, mà bản thân nàng cũng suýt chút nữa té ngã.
Nguy hiểm thật, đây chính là đạo cụ dùng tận mấy trăm JJ tệ mới có được, nếu rơi xuống thì lỗ nặng.
Tang Nhị mở túi tiền tiểu lão hổ ra, kiểm tra đồ vật nhét bên trong.
Bởi vì không thể biết chính xác thân thể này khi bái đường vào lúc nào sẽ ngủm nên trong túi tiền tiểu lão hổ này, nàng đã tính trước, nhét một phong thư giải thích vào bên trong.
Như vậy, lỡ như có việc gì xảy ra, sư phụ và đồng môn của nàng cũng có thể biết được rốt cuộc vì sao nàng lại chết bất đắc kỳ tử. Đồng thời, nàng cũng thuận tiện bày tỏ sự hối lỗi của mình với Tạ Trì Phong trong hai tháng qua đã lừa gạt tình cảm và thân thể của hắn.
Dù suy cho cùng, ngôn ngữ không thể bồi thường được gì, hơn nữa chưa chắc Tạ Trì Phong đã nguyện ý đọc.
Tang Nhị, “Đặt mình vào vị trí của hắn, nếu ta mà là hắn, đọc rồi nhất định chỉ thấy càng thêm đen đủi”
Hệ thống, “…”
Mà đối với Liên Sơn chân nhân, vị trưởng bối từng đặt kỳ vọng rất cao vào nàng, còn cả những đồng môn từng cùng nàng kề vai chiến đấu, cũng sẽ không quá nghiêm khắc. Nếu mọi người đọc thư xong, nguyện ý giúp nàng sửa sang lại dung nhan sau khi chết và hạ táng, vậy không còn gì tốt hơn.
Nếu không muốn, vậy quên đi.
Tang Nhị rũ mắt, cẩn thận phủi sạch lớp bụi li ti trên tiểu lão hổ. Bỗng nhiên, chóp mũi hơi lạnh, nàng cảm giác được có vài giọt mưa bụi cực nhỏ rơi xuống.
Bất tri bất giác, đã sắp đến giờ Dậu.
Chân trời xẹt qua vài tia sấm sét, gió vù vù thổi, dường như còn có xu hướng mạnh hơn.
Nếu cứ đứng đây chắc chắn quần áo sẽ bị ướt. Tang Nhị chống đầu gối đứng lên, nhưng vừa quay đầu sang, cả người nàng chợt hóa đá.
Tạ Trì Phong đứng ngay ở phía sau nàng, cách đó không xa.
Mái tóc đen của hắn bị nước mưa thấm ướt, vài sợi tóc dính bên gò má tái nhợt mảnh khảnh của hắn. Bộ quần áo đỏ rực trên người, cách một màn mưa bụi mông lung, cực kì yêu diễm.
Trong suốt thời gian qua, Tang Nhị chưa từng thấy hắn mặc xiêm y có màu sắc diễm lệ như vậy. Vốn dĩ màu sắc ấy sẽ càng tôn lên vẻ ngoài môi hồng răng trắng, tuấn mỹ dị thường của hắn nhưng thần sắc của Tạ Trì Phong giờ phút này lại khó coi đến cực điểm, gần như biến thành một tảng băng.
Khuôn mặt lạnh lùng chẳng khác gì trăng sáng thanh lãnh ngày xưa, hiện lại thấp thoáng luồng sát khí đen tối lạnh thấu xương.
Đuôi mắt tú mỹ ánh lên chút sắc đỏ, cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.
Dáng vẻ của hắn hiện tại có chút không thích hợp. Tang Nhị bất giác có dự cảm không lành nhưng nàng vẫn nở một nụ cười ôn nhu gọi, “Trì Phong?”
Nàng cũng không biết, giờ phút này Tạ Trì Phong đầu đau đến muốn nứt ra. Thế giới của hắn hiện tại chính là vô số những ký ức xen lẫn với ảo giác, đầy ồn ào và hỗn loạn, chân thật và hư ảo cũng hòa làm một.
Hiện tại, hắn như thể nhìn thấy hình ảnh Lang Thiên Dạ cười hả hê đắc ý nơi trong ngôi miếu bỏ hoang kia, “Ngươi không biết đâu, khi ta ăn trái tim của cha ngươi, trái tim hắn ta vẫn còn đập thình thịch”
“Trên mặt mẹ ngươi chỉ còn hai hốc mắt trống rỗng đầy máu, khóc cũng khóc không ra nước mắt, thật sự rất buồn cười, đáng tiếc thứ nghiệt chủng đáng chết như ngươi không thể chứng kiến nha!”
“Ngươi lập tức liền phải cưới ta, còn ôm ta nói ra vô số những lời tình nồng mật ý, thật sự là đứa con có hiếu nhất trên đời. Không biết khi cha mẹ ngươi biết được, có tức đến nỗi đội mồ sống dậy không, ha ha ha ha ha ha…”
…
Kiếm Nguyệt Lạc trong tay Tạ Trì Phong không ngừng rung lên. Nhưng giây tiếp theo, gương mặt tàn khốc ghê tởm của Lang Thiên Dạ lại vặn vẹo thành gương mặt cười khanh khách của Tang Nhị, như thể đèn kéo quân, hắn nhìn thấy Tang Nhị bên cạnh mình một năm ba bữa bốn mùa, cứ thế lặng lẽ bầu bạn; nhìn thấy cảnh nàng trong cơn bóng đè ôm lấy hắn, nói với hắn trời sẽ sáng lên thôi; phút chốc lại thấy Tang Nhị đứng dưới những ánh đèn lồng rực rỡ lúc hội chùa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn cười, cuối cùng là thái độ bàng hoàng khi bị bỏ lại giữa đám đông. Vô số lần, nàng đều đi theo phía sau hắn, muốn chạm vào tay hắn, vô cùng kiên nhẫn mà dỗ dành hắn, cực kì nhân nhượng hắn. Cuối cùng hắn nhìn thấy bộ dáng nàng nhu thuận ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn của hắn…
Trong tràng ảo giác không ngừng biến hóa kia, hắn còn nhìn thấy người nọ, người lúc còn nhỏ mình gặp được. Lúc trời vào đông, nàng cho hắn một chén cơm, một căn phòng để ở tạm, là nốt ruồi son nhỏ trên dái tai, là một túi tiền tiểu lão hổ bị xé nát, cũng là sự dịu dàng và tàn khốc lúc đầu đời của hắn…
Nhưng rất nhanh, những mảnh ký ức đen tối đầy bén nhọn đã mãnh liệt xâm chiếm, nuốt trọn hết mọi thứ. Hắn rốt cuộc vượt qua sự giả dối, nhìn thấy chân tướng đầy xấu xí bị giấu phía sau.
Tang Nhị khi còn nhỏ ăn nửa viên yêu đan của Lang Thiên Dạ, không phải nàng sai.
Nhưng hắn không thể chấp nhận, không thể chấp nhận sự lừa gạt của nàng, thứ sau đó có thể gọi là phản bội.
Biết rõ quá khứ giữa Lang Thiên Dạ và hắn, biết rõ thông qua lừa gạt mà cùng hắn ở bên nhau, giúp kẻ thù của hắn nhởn nhơ bên ngoài, như thế sẽ tổn thương hắn đến thế nào, nhưng nàng cuối cùng vẫn lựa chọn bắt tay với kẻ thù mà lừa gạt hắn.
Rõ ràng có nhiều cơ hội thẳng thắn với hắn như vậy nhưng nàng lại chưa từng nhắc đến một lần. Đến tận đêm thành hôn, nàng vẫn không muốn nói ra chân tướng.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Như vậy cũng có thể xem là “yêu” sao?
Sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nói ra chữ kia chứ?
Trái tim Tạ Trì Phong đau đến độ như muốn vỡ tung, sự phẫn nộ, thống khổ cùng thất vọng cùng cực khiến đầu hắn càng thêm đau đớn. Ngay trong ngày vui nhất lại đột nhiên rơi vào địa ngục, ảo giác và hiện thực đang không ngừng thay phiên nhau trình diễn.
Chớp mắt, trước mắt hắn lại tràn ngập một sắc đỏ của máu, như thể quay về cái ngày chẳng khác gì luyện ngục kia khi hắn còn nhỏ.
Nơi phủ đệ ấm áp đột nhiên biến thành biển máu. Gia nhân chết như rơm rạ, trên vách tường trắng đều là những vết máu đen.
Trước ngực phụ thân bị khoét sâu một lỗ to đùng, nơi đó không có trái tim, hai hốc mắt của mẫu thân thì trống rỗng, đang không ngừng chảy máu. Bọn họ quỳ rạp trên đất, run rẩy từng hồi, chết không nhắm mắt.
Tạ Trì Phong nhìn thấy hình ảnh lúc nhỏ của mình, cả người run rẩy, nhận hết nhục nhã, lê đôi giày rách, cắn nát cánh tay. Hắn thề sau này phải báo thù cho cha mẹ, nợ máu phải trả bằng máu.
Cha mẹ đã chết đi, đều đang trừng hắn với một đôi mắt chảy đầy máu, họ vây quanh hắn, môi không ngừng mở ra đóng vào, phát ra những tiếng chất vấn mang đầy mùi máu.
Vì sao con còn chưa ra tay đi?
Con còn đang đợi cái gì nữa?
Lang Thiên Dạ giết chúng ta, Tang Nhị còn lừa con cưới nàng!
Con không thấy làm như vậy sẽ khiến những người đã chết đi như chúng ta phải thất vọng sao? Con còn nhớ lời thề mình từng nói không?
Còn do dự cái gì nữa? Vì sao còn chưa ra tay đi!
…
Lệ khí trong cơ thể không ngừng trỗi dậy, không trung ngập tràn mùi máu. Tạ Trì Phong hai mắt đỏ lên, thần sắc dữ tợn, trong hơi thở đầy thô bạo, kiếm Nguyệt Lạc gần như muốn thoát vỏ bay ra.
Mà lúc này, thân ảnh phía đối diện mà hắn không thể thấy rõ kia, lúc là Lang Thiên Dạ, lúc thì lại như là Tang Nhị.
“Trì Phong, quần áo chàng ướt hết rồi. Chúng ta đừng đứng đây nữa, sắp bái đường…”, Tang Nhị vẫn không biết được nguy hiểm đang cận kề, nàng tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay hắn, lại bị làn váy vướng ngã. Tiếp đến đầu gối nàng khẽ cong, thân mình hơi ngã về trước.
Phập!
Tang Nhị mở to mắt, cổ lập tức duỗi thẳng.
Lồng ngực truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Mũi kiếm Nguyệt Lạc đâm thẳng vào trái tim nàng.
Máu tươi bắn ra như suối, thấm ướt bộ áo cưới mỹ lệ như mây, thêu đầy tơ vàng. Máu dọc theo mũi kiếm, nặng nề rỏ xuống.
Cùng lúc này, trong óc Tạ Trì Phong đã là một mảng hỗn loạn cùng mờ mịt.
Nhược điểm trí mạng của yêu quái là yêu đan.
Nếu muốn hoàn thành lời thề đã nói, hẳn phải đâm vào yêu đan của đối phương.
Vì sao… vào giây phút ra tay, trái tim hắn đột nhiên thắt lại, sau đó thay đổi chủ ý, tránh đi chỗ yếu hại kia?
Hắn không thích Tang Nhị.
Chẳng qua là bị ảo cảnh Chích tình lừa gạt mới có thể lầm tưởng mình yêu nàng.
Hiện tại ảo cảnh đã bị phá vỡ, ảo giác đương nhiên cũng theo đó tan biến, nhưng vì sao lồng ngực vẫn đau đến từng cơn co thắt?
Đúng rồi, không sai. Nhất định là vì… hắn còn có rất nhiều thứ muốn hỏi nàng, cho nên, tuyệt đối không thể để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy.
Cơn gió mang theo mùi tanh thổi bay mái tóc thiếu niên, như thể thổi tan chút lệ khí che mờ đôi mắt sung huyết. Tạ Trì Phong chậm rãi hồi thần, cuối cùng mới nhìn thấy rõ kiếm Nguyệt Lạc đâm vào đâu, hàng mi dày rậm không khỏi trì độn mà khẽ chớp.
Trái tim.
Đây là nơi trí mạng của nhân loại, không phải của yêu quái.
Ngay lúc này, Tạ Trì Phong còn chưa ý thức được, mọi việc đều có ngoại lệ.
Có vài thứ, một khi đã hỏng rồi thì vĩnh viễn không thể vãn hồi.
Như thể vận mệnh đã an bài, có một bàn tay vô hình thao túng guồng quay số phận của bọn họ, khiến nó lệch về phía không hề biết trước được.
Tang Nhị cách đó không lâu mới nuốt hóa yêu đan, Lang Thiên Dạ sớm đã biến mất khỏi cơ thể nàng.
Nơi quan trọng nhất cũng như yếu ớt nhất trên cơ thể này, đương nhiên đã không phải là yêu đan trong bụng.
Kiếm Nguyệt Lạc chưa phân biệt được điều khác thường, chẳng qua là vì tà khí chưa tan hết mà thôi.
Người thường khi bị đâm xuyên trái tim, nhất định sẽ mất mạng.
Nhưng trước khi hoàn toàn tắt thở sẽ không ai biết được, Tang Nhị, kẻ lừa dảo không đáng tin tưởng, đầy miệng nói dối này, rốt cuộc là thật sự muốn chết, hay chỉ làm bộ làm tịch, tranh thủ sự đồng tình mà thôi.
Tang Nhị gian nan ngẩng đầu, nhìn bầu trời u ám bên trên, cánh mũi nhỏ đỏ bừng đang không ngừng rung lên dữ dội.
Vào khoảnh khắc sinh mệnh trôi đi, trên bầu trời mênh mang, nàng mơ hồ nhìn thấy dãy núi trùng điệp nơi xa xa, những tòa lầu cao cap với những ánh đèn lồng rũ xuống, cũng nghe thấy được tiếng đàn nhạc đầy vui tươi trong ánh hoàng hôn. Bồ Chính Sơ, Dư Vi, còn có rất nhiều đồng môn quen thuộc lại xa lạ, đang không ngừng la to, ngự kiếm bay tới.
“Mau tới đây! Tìm được bọn họ rồi, đang ở ngay cạnh vách núi!”
“Trên Xích Hà phong khắp nơi đều là máu, dọa ta một phen chết khiếp, còn tưởng rằng có chuyện gì, không có việc gì thì tốt rồi!”
“Trước đừng lo nhiều như vậy, hai người các ngươi, đều sắp hành lễ rồi mà lại đồng thời mất tích. Nếu còn không nhanh nhanh quay về chuẩn bị, giờ lành sắp qua…”
Càng đến gần, vài thanh âm kia đã hoàn toàn biến thành hoảng sợ, “Chờ đã, các ngươi đang làm gì vậy hả?!”
“Xảy ra chuyện gì?! Mau dừng tay!”
…
Giọng của họ, trong tiếng sóng nước ồn ào của sông Miên Túc, như xa như gần.
Trong thời khắc cuối cùng này, có rất nhiều suy nghĩ vụn vặn hiện lên trong não Tang Nhị, gò má nàng dính đầy máu, nhưng lại không kiềm được muốn lộ ra một nụ cười khổ.
Có lẽ vì nàng thay đổi cốt truyện, ảnh hưởng cái gì đó cho nên, vốn dĩ đến lúc bái đường mới khôi phục kí ức, Tạ Trì Phong lại nhớ lại mọi thứ trước thời gian.
Nàng trăm phương nghìn kế muốn tránh đi kết cục thảm thiết nhất.
Không ngờ cuối cùng vẫn thất bại.
Thậm chí còn biến khéo thành vụng, còn chết sớm hơn cả trong cốt truyện gốc.
Tang Nhị trước mắt dần biến thành màu đen, môi khẽ giật, như thể muốn nói lời cuối cùng. Nhưng yết hầu nàng sớm đã bị máu tanh dâng lên chiếm đầy, không phát ra nổi một âm tiết hoàn chỉnh. Cả người cũng không chịu khống chế mà co giật, cuối cùng, vẫn không bắt được tiểu lão hổ.
Nó rơi xuống, cứ thế lăn đến một vũng nước bùn bên cạnh chân của Tạ Trì Phong.
Tạ Trì Phong hai mắt như đứng hình, hoàn toàn ngẩn ngơ.
Đúng lúc này, dưới chân hai người, những hòn đá nhỏ xung quanh thế nhưng hơi rung lên, ngay sau đó, là một trận chấn động dữ dội.
Nơi vách núi bị hàng trăm đợt mưa to bào mòn, rốt cuộc không chịu nổi nữa, vào giây phút này, bỗng nhiên sụp đổ, đột nhiên đến mức khiến người khác không kịp phòng bị!
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người từ xa đang ngự kiếm đến, tiếng kêu la càng thêm kịch liệt, “Cẩn thận!”
“Mau ngự kiếm bay lên! Nơi đó sắp sụp rồi!”
Trong tràng âm thanh núi đá rung chuyển cùng hàng trăm tiếng kêu la tai nhức óc, lớp bùn đất nhão đã kéo theo tảng đá nặng ngàn cân, trút thẳng xuống dòng sông Miên Túc chảy xiết bên dưới.
Tang Nhị trở tay không kịp, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi lại một bước, tay không biết làm sao mà không ngừng quơ quào, như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Mái tóc rối bù, áo cưới rách nát.
Trước ngực là một vết thương bê bết máu đầy buồn cười.
Không có chút dấu hiệu gì cho thấy cơ thể đang lành lại.
Tạ Trì Phong ánh mắt phóng không, trong giây phút đó, suy nghĩ của hắn hoàn toàn trống rỗng.
Hắn thậm chí quên mất, bản thân phải ngự kiếm bay lên để tự bảo vệ mình.
Một màn này, cũng trở thành cơn ác mộng sâu sắc nhất trong cuộc đời của hắn.
“Trì Phong, mau trở lại!”, Cũng may, ở thời khắc mấu chốt, Bồ Chính Sơ từ phía sau xông đến, ghì chặt lấy eo hắn. Nhờ vậy trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, mới có thể cứu được Tạ Trì Phong.
Nhưng hắn lại không kịp bắt lấy tay Tang Nhị.
Thân xác nho nhỏ của nàng đã cùng đất đá rơi xuống. Nàng bị hàng tấn đá nặng nề đè nặng vào dòng sông đục ngầu chảy xiết, từ đó hoàn toàn biến mất.
31/12/2022
🌺 Góc tám nhảm 🌺
Phải nói tuy tác giả ít đầu tư vào các chi tiết tình cảm của nam nữ chính nhưng mấy đoạn chia ly thật sự cmn đầu tư các bạn ạ 🥲 dịch mà chỉ thấy nhói lòng thôi
Năm mới sẽ đăng nốt đoạn phiên ngoại anh nhà nhé, đầu năm đã ngược rồi, ngại ghê nơi.