Thợ săn mạnh chưa bao giờ đối kháng ngay mặt khi mãnh thú khỏe nhất, đợi khoảnh khắc tốt nhất mới đánh ra một kích trí mạng.
Kết cục hôm nay không thể sửa đổi, hắn không cách nào thực hiện mục tiêu cuối cùng. Nhưng ít ra Lý Thiên Mệnh đã chứng minh bản thân, dạy cho Lý Tử Phong bài học, khiến Lý Viêm Phong một khoảnh khắc vì mất mặt mà quê quá hóa giận, khiến gã thầm cay cú mình, khiến gã không bao giờ xem hắn là phế vật có thể tùy tiện vứt bỏ nữa.
Lúc rơi xuống đất, Lý Thiên Mệnh ngước đầu lên.
Liễu Thiên Dương ngồi trên Thiểm Điện Báo, từ trên cao nhìn xuống hắn, thản nhiên nói:
– Ngươi vẫn là rác rưởi, Thú Nguyên hiện nay cùng lắm giữ được trình độ Thủ Mạch cảnh đệ lục trọng. Thủ bản mệnh nhất giai, cuộc đời ngươi dừng lại ở đây. Lý Thiên Mệnh, nếu ngươi chỉ được bấy nhiêu thì không có tư cách trở thành đối thủ của ta. Ta lười đánh ngươi, xéo đi.
Nhìn Lý Thiên Mệnh bị Liễu Thiên Dương áp chế, mọi người chỉ có thể lắc đầu. Chênh lệch giữa Ly Hỏa thành và Lôi Tôn Phủ quá lớn. Lý Thiên Mệnh cùng Lý Tử Phong không cách nào lấp khoảng trống này.
Liễu Thiên Dương nhỏ tuổi hơn Lý Tử Phong nhưng lại cao hơn gã hai trọng cảnh giới.
Mọi người vốn tưởng Lý Thiên Mệnh sẽ chán ngán thất vọng, nào ngờ hắn bình tĩnh nói:
– Ta đi cũng được, nhưng có một câu muốn hỏi người.
Không ai thấy ánh mắt Lý Thiên Mệnh nhìn Liễu Thiên Dương tràn ngập hung hãn và lạnh lùng, tất cả giấu sâu nơi đáy mắt, hắn nhớ kỹ bị một chưởng này trấn áp.
Liễu Thiên Dương nói:
– Ngươi cứ hỏi.
Thiểm Điện Báo của gã thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ, tiếng gầm trầm thấp nặng nề khiếp hồn người.
Lý Thiên Mệnh ngẩng cao đầu hỏi:
– Khi nào ngươi rời khỏi Ly Hỏa thành?
Lý Viêm Phong còn không hù sợ được hắn chứ đừng nói đến Liễu Thiên Dương này.
Liễu Thiên Dương ngẫm nghĩ trả lời:
– Khoảng một tháng.
Tỷ tỷ của gã thành thân, gã lấy được Viêm Hoàng lệnh nên chẳng cần ở lại đây lâu.
Lý Thiên Mệnh cảm giác bấy nhiêu thời gian đã đủ.
– Rất tốt, một tháng sau, ở chỗ này, ta sẽ đánh nát mặt của ngươi ra. Nếu thua, ngươi phải đưa Viêm Hoàng lệnh cho ta, có dám không?
Lý Thiên Mệnh nói câu này làm mọi người trợn tròn mắt.
Hắn đã chủ động nhận thua, đối phương thiên tư tung hoành, một tháng sau sẽ càng mạnh nữa. Lý Thiên Mệnh chỉ dựa vào thủ bản mệnh nhất giai kéo dài hơi tàn, hắn có tư cách gì nói ra lời như vậy?
Nói như thể trong vòng một tháng hắn có thể tiến bộ nhanh chóng mặt.
Liễu Thiên Dương bật cười:
– Ngươi lấy cái gì cá với ta? Ngươi có cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
– Ta có một cái mạng.
Liễu Thiên Dương cao giọng nói:
– Được, ta đồng ý! Hứ nghịch tử như ngươi, tỷ phu của ta sinh ngươi ra, nuôi người, dạy ngươi tu luyện, cho ngươi thành tài nhưng ngươi bước vào lạc lối, bị Đình ca của ta khiển trách vẫn không biết hối cải! Hôm nay là ngày vui của tỷ phu ta mà ngươi đến quấy rối, đúng là thứ ăn cháo đá bát! Ngươi dám đến chịu chết, ta sẽ giúp tỷ phu đại nghĩa diệt thân, trừ bỏ nghịch tử nhà ngươi, trả lại yên bình về sau cho tỷ phu!
Tuy Liễu Thiên Dương còn trẻ nhưng lời nói toát ra sự dứt khoát cứng rắn, các cao tầng Ly Hỏa thành nghe mà không nhịn được giơ ngón tay cái.
Lý Thiên Mệnh bật cười.
Nói thật êm tai, quan trọng là Liễu Thiên Dương nói xong câu đó mà sắc mặt Lý Viêm Phong lạnh nhạt không có phản ứng gì, đây mới là điều mỉa mai nhất. Lý Thiên Mệnh gần như cho rằng mình không phải con ruột của Lý Viêm Phong.
Ba năm nay Lý Thiên Mệnh từng hỏi Vệ Tịnh, mẫu thân chưa bao giờ nói dối, hắn buộc phải thừa nhận mình mang dòng máu của Lý Viêm Phong.
Thật mỉa mai, thật buồn cười.
Một người ngoài đến từ Lôi Tôn Phủ muốn giúp gã đại nghĩa diệt thân mà gã không có chút phản ứng, còn ôm eo tỷ tỷ của người ta ngoài kia, đứng ở chỗ cao lạnh lùng nhìn hắn.
May mắn Lý Thiên Mệnh đã tuyệt vọng với Lý Viêm Phong từ lâu nên không thấy khó chịu, hắn chỉ muốn bật cười.
Lý Thiên Mệnh nghĩ rằng làm phụ thân mà làm được như thế này cũng cao siêu, đụng phải người này xem như tăng kiến thức, hắn được lợi rồi.
Ít nhất hắn giữ được cơ hội lấy Viêm Hoàng lệnh, có như vậy hắn mới đi Viêm Hoàng học cung được, mới buộc Lý Viêm Phong tiễn bọn họ ra thành
Còn về biến cố hôm nay, với thủ đoạn của Lý Viêm Phong cùng lắm khiến thời gian kéo dài một chút.
Tội nghiệp nhất là Lý Tử Phong, gã chẳng những bị Lý Thiên Mệnh đánh bại còn thật sự vuột mất cơ hội sở hữu Viêm Hoàng lệnh.
Lý Tử Phong ngơ ngác nhìn Liễu Thiên Dương, gã đã cảm nhận được mùi vị bị phụ thân vứt bỏ của Lý Thiên Mệnh ngày xưa. Quả nhiên, làm người thì không thể quá đắc ý.