“Cô câm miệng ngay cho tôi…đến lúc này mà cô còn nhắc đến tên nghiệt chủng đó !”
– Anh nói ai là nghiệt chủng ?
“Tôi nói Doãn Lục Lang, cô nghe rõ chưa ?”
Doãn Chí Hiên bắt đầu lái xe rời đi, mặc kệ cho Liễu Hiên kêu gào đập phá…
– Doãn Chí Hiên, anh nhanh thả tôi ra !
“Cô đừng hòng…những gì Doãn Chí Hiên tôi không có được thì Doãn Lục Lang cũng đừng mơ có được !”
– Anh…anh…anh muốn làm gì ?
Doãn Chí Hiên cười như kẻ điên loạn “ha…ha” rồi cô sẽ biết ngay thôi, đừng vội.
Liễu Hiên chết lặng “Tên này điên thật rồi…”
“Tôi nói cho cô biết, hôm nay Doãn Chí Hiên tôi sẽ hủy nát cô…để xem tên Doãn Lục Lang đó có thể làm được gì !”
Chưa bao giờ Liễu Hiên cảm thấy hốt hoảng như giờ phút này đây…tối đêm qua Doãn Lục Lang đã từ biệt cô, anh đi nước A xử lý việc rất quan trọng…tận nơi sâu xa nhất dưới đáy lòng của cô từng cơn tuyệt vọng ùa đến “Lục Lang đi xa rồi…sẽ không có ai đến cứu mình !”
“Cô có biết không Liễu Hiên ? Hôm nay cô đừng cố gắng hy vọng tên khốn Doãn Lục Lang kia sẽ đến cứu cô, lần này hắn ra đi sẽ mãi mãi không bao giờ có khả năng trở về…tôi đã cho người chăm sóc cho hắn tại nước A, có lẽ là giờ này hắn đang được chăm sóc đặc biệt…cô yên tâm đi…sát thủ mà Doãn gia phái đi lần này toàn là những tên cao thủ, khả năng sống sót của Doãn Lục Lang lần này chỉ 0%”.
Ha ha ha ha…
Nói xong, Doãn Chí Hiên lại cười phá lên như kẻ điên và nhấn chân ga tăng tốc, khiến Liễu Hiên càng thêm sợ hãi hơn.
Cô liếc nhìn qua đồng hồ công tơ méc mà không khỏi ngỡ ngàng “anh, anh ta điên thật rồi…chạy với vận tốc này, là anh ta muốn đi gặp diêm vương gia gia sao ?”
Nhưng điều khiến cho Liễu Hiên lo lắng trong giờ phút này lại là sự an toàn của Doãn Lục Lang “Lục Lang…anh sẽ không sao, anh sẽ không sao, anh sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì…Doãn Chí Hiên, hắn đúng là một tên điên”.
Chỉ một lúc rất nhanh sau đó, Doãn Chí Hiên cho xe dừng lại ở giữa khu đất trống, đây là nơi đang được xây dựng nhưng xảy ra tranh chấp nên giữa chừng bị bỏ hoang !
Liễu Hiên bị Doãn Chí Hiên kéo xuống xe, cô bị say xe nên nôn thốc nôn tháo…mặt mày xanh như tàu lá.
Doãn Chí Hiên kéo cô vào căn nhà hoang…
– Doãn Chí Hiên, anh muốn làm gì ?
“Làm gì…cô nói xem, tôi muốn làm gì !”
Liễu Hiên sợ hãi, lùi lại phía sau…”Doãn Chí Hiên, anh thật khốn nạn !”
“Chửi đi, cô chửi nhiều vào…vì sau ngày hôm nay thì cô sẽ không còn cơ hội để chửi tôi đâu”.
– Anh muốn làm gì ?
“Cô khôn ngoan thì mau đưa ra con dấu của người thừa kế ra đây, tôi sẽ giữ suy xét lại mà chừa cho cô con đường sống !”
– Doãn Chí Hiên, anh là đồ khốn kiếp ! Anh đừng có mơ tưởng đến con dấu, mãi mãi tôi cũng không đưa cho anh đâu.
“Cô lập lại xem !”
– Tôi bảo là anh đừng mơ đến con dấu, tôi tuyệt đối không đưa cho anh đâu. Anh nghe rõ chưa ?
Doãn Chí Hiên bóp chặt cổ Liễu Hiên “Cô chán sống đến mức này sao ?”
Khụ khụ khụ….