Trấn Bắc Vương đi xuống, ngồi xuống trước mặt Vương phi.
“A, Vương gia tha mạng, ta thực sự biết lỗi rồi…”
Vương phi trực tiếp quỳ xuống xin tha, nàng không còn sót lại chút gì của một công chúa tính tình kiêu căng ngang ngược nữa, cao quý hòa nhã Vương phi cũng biến mất không còn thấy, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Thật tốt lưu lại chỗ này nhìn cho xong”
Trấn Bắc Vương từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
Vương phi hét lên một tiếng, ôm lấy chân Trấn Bắc Vương, hết lời cầu xin tha thứ.
“Không muốn! Không muốn! Vương gia, ta thật biết sai rồi…Vương gia tha cho ta đi…”
“Hừ.”
Trấn Bắc Vương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đá văng nàng ra, Vương phi trực tiếp ngã trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo, nhìn Trấn Bắc Vương ôm ngang Thẩm Ngọc lên, rời khỏi thủy lao.
…
Thẩm Ngọc trở về Thiều Hoa Viện chưa được bao lâu, Tống Thanh đã vội chạy đến bẩm báo.
“Vương gia, Vương phi nàng…ngất đi, hơn nữa trông giống như là rất kinh sợ.”
“Gọi Biển Thập Tứ đến là được.”
Trấn Bắc Vương cúi đầu cầm bút xử lý quân vụ, không ngẩng đầu lên một chút nào, phất tay một cái đuổi Tống Thanh.
“Vâng.”
Tống Thanh lẳng lặng lui ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn lại Trấn Bắc Vương cùng với Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc lại không thể nói chuyện, cho nên bầu không khí trong phòng càng trở nên giá rét lạnh lẽo, yên lặng đến vô cùng.
Thẩm Ngọc ngược lại cảm giác thật hiếm thấy, Trấn Bắc Vương chưa bao giờ ở nơi này của y yên lặng ngồi im đến vậy, mỗi lần đến đều là dữ dội phát tiết đến rạng sáng.
“Ngươi tới đây.”