Hoàng Minh nhếch miệng cười một cái nhẹ nhàng rồi đưa tay đẩy cửa ra. Cả hai bước vào liền nhìn thấy hơn mười người đã có mặt ở đây và đang chuẩn bị cho buổi chụp. Nhìn thấy Hoàng Minh liền vui vẻ.
“Chào buổi sáng Hoàng Minh.”
“Cậu khỏe hẳn chưa mà quay lại làm việc nhanh như vậy. Đúng là làm chúng tôi ngưỡng mộ mà.”
Hoàng Minh cười tươi với mọi người rồi đi đến ghế trang điểm mới cất giọng nói.
“Còn không phải vì nhớ mọi người sao. Dạo này cũng không còn học nhiều nên ở nhà suốt đâm ra chán. Đi làm thế này vui hơn.”
“Miệng vẫn ngọt như vậy haha.”
“Em tới sớm vậy?” Chị Quỳnh Mai từ phía cửa đi vào ngồi xuống bên cạnh Hoàng Minh. Lúc này vẫn chưa thấy Hoàng Trân đang ngồi ở bên trái anh ta.
Hoàng Minh liền nghiêng người để khuôn mặt xinh xắn của Hoàng Trân hiện ra.
“Đây…đây chị nên cảm ơn người này đây. Trời còn chưa kịp sáng đã ầm ĩ ở phòng em.”
Hoàng Trân cười tươi thật tươi vẫy vẫy chào.
“Lâu lắm mới gặp chị. Chị vẫn khỏe chứ?”
Chị Quỳnh Mai liền cảm thán.
“Đúng là anh em một nhà. Càng lớn càng xinh ra làm chị tham lam muốn bắt cả hai anh em một lượt luôn đây này.”
Hoàng Trân liền vui vẻ tới đỏ mặt.
“Thôi thôi cho em xin vậy. Em xin nhường cho anh Hoàng Minh một mình tỏa sáng. Nếu em đi vào con đường này thì anh của em tắt ngúm đi mất haha.”
Hoàng Minh nghe xong lập tức bày ra nét mặt hết nói nổi. “Em giỏi lắm.” Sau đó quay ngang chị Quỳnh Mai. “Đừng nói nhiều với em ấy làm gì. Còn điêu hơn cả em.”
Chị Quỳnh Mai vui vẻ lắc đầu quay về chủ đề chính.
“Em đã đọc kịch bản rồi đúng không? Vậy đoán thử xem chị chấm vai nào cho em.”
Hoàng Minh cười cười.
“Chị chấm vai chính cho em. Đúng không?”
“Đúng rồi. Vai đó nếu em thủ diễn đảm bảo không hot chị không làm quản lý nghệ sỹ nữa.” Chị Quỳnh Mai khẳng định một trăm phần trăm chắc chắn.
Hoàng Minh nhìn vào mình trong gương khuôn mặt hoàn hảo nở ra một nụ cười không rõ nghĩa là đang hài lòng hay đang không hài lòng. “Em lại chấm cho mình vai khác.”
“Vai khác sao?” Chị Quỳnh Mai ngỡ ngàng.
“Đúng vậy. Nam phụ không những phụ mà còn hết vai sớm. Vì người mình yêu mà chấp nhận chết.” Hoàng Minh thành thật. Mạng sống trước chính là anh đã chọn vai này nhưng tới cuối cùng không được diễn. Nhà sản xuất muốn anh diễn vai chính. Phong thái của anh diễn vai phụ này chính là lãng phí. Kết quả là anh không diễn nữa.
“Chị không…”
Chị Quỳnh Mai định nói thêm nhưng đột nhiên Hoàng Minh không muốn bàn luận thêm nên ngắt lời.
“À…chuyện đó khi trao đổi với bên đoàn phim và thử vai sẽ tiếp tục nói. Bây giờ chúng ta bỏ qua trước đi được không.” Lúc này anh mới sực nhớ ra chuyện người tập trung đông ở studio này nên tiện mặt hỏi. “Mà sao hôm nay ở đây đông thế chị?”
“Hôm nay chính là ngày thử vai mà em vừa nhắc tới đó.” Chị Quỳnh Mai vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi đang reo lên.
Hoàng Minh có chút không hiểu. Ở bên cạnh chị Quỳnh Mai đang nghe điện thoại anh cố nhớ lại. Ngày hôm nay trong lần trước không phải là ngày thử vai cho bộ phim điện ảnh này. Nó được diễn ra sau sinh nhật ba anh tận hai tuần lễ. Tại sao lần này lại tới sớm như vậy?
Mọi chuyện không phải là một lần lập lại sao? Tại sao lại có cảm giác sống lại lần này chính lại là một lần sống mới. Vẫn còn đang chau mày suy nghĩ thì chị Quỳnh Mai bên cạnh lên tiếng.
“Chị phải đi rồi. Nhà tại trợ mới của bộ phim này hôm nay tới. Chị cùng với đạo diễn đi đón. Em trang điểm trước nhé. Một lát chị quay lại.” Chị nói xong liền đứng dậy vẫn không quên thân thiện thêm một chút với Hoàng Trân. “Em gái đừng ngại nhé. Toàn là người nhà. Em cần gì cứ nói mọi người giúp.”
“Dạ…” Hoàng Trân cười tươi vẫy tay tạm biệt. Còn Hoàng Minh mặt đã đanh lại thành một màu đen rồi.
Bên ngoài một chiếc xe màu đen vừa đổ xuống liền có mấy người đi nhanh xuống mở cửa xe. Một người đàn ông cao lớn phong thái không hề tầm thường bước xuống. Ông không đợi chờ gì mà cùng với hai người vệ sỹ cùng một trợ lý đi vào trước.
Tiếp theo đó là một con xe hơi thể thao đậu sát phía sau. Mọi người lập tức thay đổi sự chú ý. Cho đến khi người trên xe bước xuống tất cả giống như bị điểm huyệt bất động. Không một ai nhúc nhích cũng không một ai dám cản lại. Một người trong đoàn người áo đen phía trước tiến đến đưa cho cậu ta một cái thẻ màu đỏ rồi cùng nhau bước vào trong.