Tim cô đau như muốn ngừng đập.
Nước mắt của cô tuôn không ngừng, thoáng cái đã ướt đẫm cằm, dường như có thể nghe thấy tiếng hạt lệ chạm xuống nền đất phẳng.
Một tiếng “đùng” dội thẳng vào tim Hứa Yếm làm nó đập loạn xạ.
“Đừng khóc.” Anh toan giơ tay muốn lau đi nước mắt cho cô, nhưng chưa kịp đưa ra lại thấy không thích hợp lắm nên khựng lại giữa không trung.
Hiếm khi thấy Hứa Yếm luống cuống, còn hoảng loạn hơn cả lúc bé xíu bị Hứa Hoành Kiến khóa nhốt trong cái tủ.
Bạch Trác không hay khóc, lúc khóc cô chưa bao giờ phát ra tiếng, chỉ cắn chặt môi, từng hàng lệ lăn dài trên gương mặt.
“Đừng khóc nữa.” Bàn tay sững lại giữa không trung của Hứa Yếm rồi vẫn đưa về phía trước, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Lần đầu tiên anh dịu dàng dỗ dành: “Cho em sữa chua đấy.”
Giọng nói đó khớp như in với âm thanh ngây ngô trong hồi ức: “Đừng khóc nữa, cho em uống cái này.”
Nghe vậy, Bạch Trác òa khóc dữ dội, thậm chí không nén được tiếng nức nở.
Mấy tiếng khóc nấc này làm cả người Hứa Yếm cứng đờ.
Anh không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, chỉ có mỗi cách duy nhất tích cóp từ mười mấy năm trước thôi, song xem ra cách này có vẻ không hiệu quả, đã thế còn phản tác dụng.
Anh siết chặt bàn tay phải vẫn còn dính ướt nước mắt, đưa bàn tay trái cứng ngắc ra khẽ xoa vài cái lên mái tóc cô để yên ủi.
Khi an ủi người khác hãy ôm nhẹ, vỗ về phía sau lưng và xoa đầu họ.
Điều này không phải do người khác dạy hay anh học được từ trong sách. Đây là những gì anh khắc ghi khi trông thấy người lớn trong nhà dỗ con trẻ.
Lúc ấy, Hứa Yếm hết sức hâm mộ trước cảnh này, có điều trước nay anh chưa từng nhận được điều đó, cũng chưa thực hiện nó lần nào. Cho nên khi tự dưng làm động tác này anh cảm thấy gượng gạo, bối rối.
Hứa Yếm không nói gì nữa, bàn tay anh vẫn giữ nguyên trên đỉnh đầu Bạch Trác. Nhận ra động tác của anh, cô khóc càng đau lòng hơn nhưng trong tim lại được trấn an một cách kỳ lạ.
Cả hai đời gộp lại, đây là lần đầu tiên Bạch Trác khóc một cách thoải mái như vậy, toàn bộ cảm xác của cô hoàn toàn phơi bày trước mặt Hứa Yếm, khóc như để giải tỏa, thậm chí phút cuối còn nấc hai cái.
Cảm xúc ổn định hơn một chút, cô mới miễn cường ngừng khóc: “…”
Nỗi xấu hổ ập đến làm cô bỗng muốn khóc tiếp rồi.
Cô cúi đầu sụt sịt, không dám ngẩng lên nhìn Hứa Yếm nên không thấy biểu cảm của anh.
Hứa Yếm cụp mắt nhìn cô, trong đôi mắt anh quá đỗi dịu dàng.
“Đã thấy đỡ hơn chưa?” Hứa Yếm hỏi và đồng thời đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Bạch Trác gật đầu, cầm lấy khăn giấy lau loạn xì ngậu lên mặt. Cô lau hơi mạnh nên chỗ nào tờ giấy đi qua đều đỏ rực hết cả.
Nom động tác của cô, anh hơi cau mày bảo: “Chờ tôi một lát.”
Còn chưa kịp quay người thì người vốn đang cúi đầu lại hoang mang ngước lên, tay cô vô thức tóm lấy góc áo anh: “Anh đi đâu thế?’
Vì khóc lâu nên giọng cô hơi ngàn ngạt, vẫn chưa dứt hết nghẹn ngào.
Bạch Trác: “…”
Tuy nhiên ở đây không phải chốn đông người, Bạch Trác nắm góc áo Hứa Yếm, cứ nhìn thẳng vào anh như vậy, không có ý định buông tay hay trốn tránh, cam lòng đắm chìm.
Cô khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng phớt hồng, trông cực kỳ đáng thương.
“Tôi đi lấy ít đồ, sẽ nhanh thôi.” Hứa Yếm cúi đầu nhìn vạt áo của mình đang bị nắm chặt, kiên nhẫn hỏi: “Hai phút thôi được không?”
Giọng điệu dỗ trẻ nhỏ này của Hứa Yếm lâu lắm rồi Bạch Trác chưa được nghe, cơ mà cô rất thích.
Bạch Trác gật đầu, bỏ vạt áo Hứa Yếm ra.
Ban nãy nàng ta hãy còn đứng khóc lóc sướt mướt ngay cửa, giờ mới biết mình đang đứng tận sâu trong cửa hàng tiện lợi, cách quầy bán bốn cái kệ hàng.
Sực nhớ ra Trịnh Kỳ và Tào Lâm đang đứng như trời trồng ở cửa, Bạch Trác: “…”
HẾT CHƯƠNG 24