“Tôi không đồng ý với ý kiến của Giám đốc Lưu vừa đưa ra!” Giọng nói của cô đã cắt ngang sự ồn ào trong phòng họp, bầu không khí bắt đầu trùng xuống.
Tống Cẩm Đan tiếp tục nói, chỉ ra những hậu quả có thể xảy ra: “Bản kế hoạch của giám đốc Lưu tôi rất ghi nhận. Nhưng cách nhìn nhận của cô quá phiến diện, chỉ tập trung vào cái lợi phía trước. Khu đất phía Nam có thể nói tấc vàng, có rất nhiều các nhà đầu tư nhắm đến. Nếu sau khi dành được mảnh đất, cũng phải có nguồn vốn đầu tư để xây dựng. Sau khi xây dựng xong, cũng cần có người sử dụng, số tiền đã bỏ ra để xây dựng trên mảnh đất là rất lớn, người tiêu dùng không thể trả nổi khoản tiền dẫn đến mất lợi nhuận, mất khách hàng!”
Giám đốc Lưu âm thầm siết chặt tay, cô ta nhìn cô với ánh mắt không mấy thân thiện. Những dự án được đưa lên sau đó cũng không có cái nào là hoàn hảo cả, có cái lợi nhưng hại cũng rất lớn.
“Giám đốc Lưu cô thấy thế nào?”
Cô ta ghét nhất là bản thân là bị cười nhạo, không cam lòng nhưng cũng phải thừa nhận lời Tống Cẩm Đan nói rất đúng.
Buổi họp kết thúc, có mấy vị trưởng phòng quen thói nịnh nọt Lưu Trang không đợi được mà an ủi cô ta: “Giám đốc Trang. Chắc chắn là Tống tổng ghen tỵ với tài năng của cô nên mới vậy!”
Bọn họ rất thản nhiên vừa đi vừa nói trên hành lang, không hề biết Tống Cẩm Đan đã đi phía sau họ. Cô bước đi nhanh một chút, vượt qua bọn họ. Mấy vị trưởng phòng nhịn không được mà che miệng, không biết thần chết đã đứng trước mặt.
Cô thả chậm bước chân, dùng giọng vừa phải nói đủ để bọn họ nghe: “Ngồi ở vị trí cao, tôi không có ý định ghen tỵ với bất kỳ ai. Thứ tôi cần là năng lực, tầm nhìn xa rộng, không ngại phấn đấu vì Tống thị.”
“Cố Lôi, cậu xử lý đi!”
Đám người phía sau không khỏi rét run, bọn họ cũng ngầm hiểu ý nghĩa của từ xử lý vừa rồi. Cố Lôi cười thân thiện với hai vị trưởng phòng kế toán và trưởng phòng Tài vụ:
“Mời hai vị theo tôi đến phòng kế toán lương thanh toán lương tháng vừa rồi.”
Lưu Trang tức giận nhìn hai người cô ta bổ nhiệm vào bị đuổi đi, không khỏi giận giữ nhìn theo bóng lưng Tống Cẩm Đan.
Tống Cẩm Đan hoàn toàn không hối hận với quyết định vừa rồi, người không đáng giữ lại cũng không xứng.
…
Tống Cẩm Đan đi vào phòng làm việc của trợ lý Cố Lôi để lấy một vài hợp đồng vừa được gửi đến. Lúc cô định rời đi tiếng chuông điện thoại bàn đã reo lên, bây giờ Cố Lôi không có ở đây nên cô giúp cậu ta nghe máy.
“Trợ lý Cố, phía dưới này có người nói là đối tác bên chúng ta, chưa có hẹn trước đó nhưng muốn gặp Tống tổng!”
“Cô hỏi anh ta là người của bên nào?”
Cô tiếp tân thấy giọng vang lên của phụ nữ liền nghi ngờ hỏi lại: “Cô là ai vậy?”
“Tống tổng”
Cô lễ tân không dám hỏi nhiều, nhìn người đàn ông mặc tây trang sang trọng đang ngồi đợi trong phòng đón khách ở sảnh tầng 1.
“Anh có thể cho tôi biết người bên phía nào không?”
“Tập đoàn Chance!”
Cô tiếp tân đem lời vừa rồi nói lại cho Tống Cẩm Đan. Cô ta vâng vâng dạ dạ, dùng kính ngữ mời anh lên phòng Tống tổng để gặp mặt, trước khi tắt máy cô còn căn dặn phải tiếp đón anh chu đáo bởi đây là vị đối tác đặc biệt.
“Ngài Conal, không biết gió đâu lại thổi ngài đến đây bất ngờ như vậy?” Tống Cẩm Đan niềm nở mà chào đón Phó Tử Sâm.