“Mẹ khẽ tiếng một chút, anh ấy còn đang ngủ.” Từ Di Nhiên điềm nhiên nói.
Ông Từ cười khổ mang nguyên liệu nấu ăn vào bếp, bà Từ nghe Cố Dã còn ngủ liền giữ im lặng đến ghế ngồi xuống, hạ tông giọng chỉ trích Từ Di Nhiên: “Cả ngày hôm qua Cố Dã chẳng ăn chẳng uống gì, mày đón về còn “làm” đến mức tới trưa vẫn chưa tỉnh dậy, mày đúng là biến thái.”
Từ Di Nhiên thong thả liếc mắt nhìn bà Từ, biểu hiện không hề bị tác động, chậm rãi phản kích: “Vậy mẹ đưa anh ấy về nhà mẹ đi, con đảm bảo tới tối ngày mai anh ấy cũng không dậy nổi.”
“Mày.” Bà Từ nghẹn lời, tưởng tượng đến đã xấu hổ đến không chịu được.
Vốn định sang kiểm tra tình hình thế nào, thấy Từ Di Nhiên và Cố Dã đã làm lành, con rể gần trưa cũng chưa dậy, ông bà Từ đành về trước đợi hôm khác sang.
Qua mười hai giờ hơn Cố Dã thức dậy, việc đầu tiên làm là chạy đi tìm Từ Di Nhiên. Thấy cô ngồi ở phòng khách, anh liền nhanh chân đi đến ôm chầm lấy cô.
Một lúc sau A Nhĩ đến, trên vai vác thêm thùng bia, tay cầm một túi đựng những chai rượu, gương mặt hớn hở đi vào nhà. Đi cùng là A Lãng, phong thái vẫn điềm đạm như mọi khi, tay xách những túi thức ăn to nhỏ.
Trong lúc ba người đàn ông chuẩn bị bàn ăn, Từ Di Nhiên nhếch môi nham hiểm ra một góc nhắn tin cho Tu Kiệt: [Lát nữa A Nhĩ đến, cho anh cơ hội lần cuối, đổi lại anh phải liên hệ giúp tôi nhà thiết kế trang sức hàng đầu của Ý].
Rất nhanh sau đó vài giây, Tu Kiệt hồi đáp lại: [Quân tử nhất ngôn!].
“Bà xã.” Cố Dã thấy Từ Di Nhiên vẫn còn đứng ở phòng khách, anh liền chạy đến ôm cô từ phía sau, chỉ kịp thấy trên màn hình điện thoại cô hai chữ Tu Kiệt trước khi cô tắt màn hình, mặt mũi anh lập tức bí xị buông cô ra.
Ngay khi Cố Dã vừa quay lưng bỏ đi, Từ Di Nhiên từ phía sau bỗng bước đi bên cạnh anh, cô không hề có ý định giải thích hay tỏ ra bất kỳ biểu hiện nào, chỉ im lặng bóp mông anh.
Cố Dã cau mày nhìn Từ Di Nhiên, cô liền nhướng mày khiêu khích với thái độ thách thức anh. Cố Dã trong phút chốc quên đi chuyện giận Từ Di Nhiên, nửa không cam tâm nửa lại không thể làm gì khác chỉ có thể cười khổ.
Ngay từ đầu Cố Dã đã hiểu rõ chuyện quyết định ở bên cạnh Từ Di Nhiên thì phải chấp nhận việc xung quanh có rất nhiều tình địch, cho dù trước đó cô không thật sự qua lại với Cố Chính Vũ nhưng với Tu Kiệt thì khác, nhỡ một ngày Từ Di Nhiên để mắt đến anh ta thì đồng nghĩa với việc Cố Dã phải chia sẻ cô với người đàn ông khác.
Ngồi xuống bàn, Từ Di Nhiên chợt bóp nhẹ cằm Cố Dã quay qua phía cô, hôn lên một cái kêu chốc. Phía đối diện, A Lãng nhắm chặt mắt cam chịu, A Nhĩ nhăn răng khinh bỉ trừng mắt nhìn Từ Di Nhiên đầy giận dữ. Từ Di Nhiên và Cố Dã nhìn nhau cười ngọt ngào, không chút xót thương cho hai kẻ độc thân ngồi trước mặt.
Trong lúc nhậu nhẹt, đợi khi A Nhĩ có men rượu trong người, Từ Di Nhiên liền nhân cơ hội tra khảo: “Nhĩ, tìm bạn gái đi.”
A Nhĩ bật cười thành tiếng, thành thật đáp: “Gấp làm gì chứ, anh Lãng còn chưa có bạn gái nữa mà.”
A Nhĩ vừa dứt lời cả ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía A Lãng với ánh mắt hoài nghi. A Lãng nhún vai vô tội, bình thản phân trần: “Không có ai để yêu.”
“Điêu vừa thôi, mày theo ông chủ danh tiếng cũng không nhỏ, có đứa con gái nào lại không muốn hẹn hò với mày.” Từ Di Nhiên bức xúc phản bác.
“Chính vì nhờ danh ông chủ mà chẳng ai dám yêu em, họ nghe đến Kiều gia đã chạy tám cây số rồi.” A Lãng thong thả đáp lại.
A Lãng vừa nói xong thì nhận được điện thoại, nghe xong anh liền đứng dậy chuẩn bị rời đi trước: “Có việc rồi, em đi trước.”
Nhìn theo A Lãng rời khỏi, Cố Dã hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Bà xã, làm việc cho ông chủ em bận lắm sao? Lần nào cũng thấy cậu ấy bị gọi đi.”
Từ Di Nhiên ngẫm nghĩ, chợt nở nụ cười ẩn ý.
Đợi đến lúc A Nhĩ gần say bí tỉ, Từ Di Nhiên lấy điện thoại nhắn tin cho Tu Kiệt, sau đó thong thả châm điếu thuốc ngồi hút chờ đợi.
Cố Dã tửu lượng vốn yếu uống vài ly đã xỉn vào phòng ngủ trước, chỉ còn Từ Di Nhiên hăng hái chuốc rượu A Nhĩ.
Gạt tro thuốc đã cháy vào gạt tàn, Từ Di Nhiên cười gian hỏi: “A Nhĩ, chị hỏi thật, mày cũng có gì đó với Tu Kiệt phải không?”
“Có cái gì là có cái gì? Em chưa đập chết thằng cha hắn là tốt lắm rồi, dám nhân lúc em không tỉnh táo mà cưỡng bức!” A Nhĩ vật vờ vì say rượu, nhớ đến chuyện xảy ra chỉ thêm phát cáu.
Cửa chuông vang lên, Từ Di Nhiên đứng lên ra mở cửa, bên ngoài Tu Kiệt nóng lòng ra mặt, cô hất mặt về phía bàn ăn trước bếp, anh ta liền vội chạy vào.
A Nhĩ vừa thấy mặt Tu Kiệt liền giật mình quát: “Con ** nó, hậu duệ Tào Tháo hay sao vừa nhắc đã xuất hiện!”
Từ Di Nhiên đến sofa ở phòng khách ngồi đưa mắt dõi theo hai người thanh niên gần đó, thư thả rít một hơi thuốc phả khói trong tâm thế hưởng thụ.
“A Nhĩ, tôi có chuyện quan trọng muốn nói, cậu theo tôi một lát.” Tu Kiệt bình tĩnh bước đến bên cạnh A Nhĩ, dùng giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Tay Tu Kiệt vừa chạm vào cánh tay A Nhĩ, cậu liền giận dữ hất ra, đứng bật dậy lớn tiếng: “Theo con ** anh, cút, cút cho khuất mắt ông!”
Tu Kiệt vẫn rất điềm tĩnh nhìn A Nhĩ tức đến mặt đỏ bừng thấp hơn anh nửa cái đầu đang trừng mắt hung dữ, anh thay đổi thái độ hạ thấp giọng cảnh báo: “Nếu cậu còn làm loạn, đừng trách tôi xử lý cậu ngay đây.”
“Ông đây thách!”
A Nhĩ vừa mạnh miệng khiêu chiến, Tu Kiệt liền quay đầu nhìn Từ Di Nhiên như muốn hỏi ý, cô gật đầu hứng thú: “Cứ tự nhiên.”
“Chị!” A Nhĩ hoảng loạn hét lên một tiếng.
Tu Kiệt nhếch môi cười, chậm rãi nhắc lại một lần nữa: “Tôi hỏi cậu, giờ có theo tôi hay không?”
“Đ**!”
A Nhĩ vừa dứt lời, Tu Kiệt bất ngờ ôm đầu cậu hôn lên môi, từ góc nhìn của Từ Di Nhiên vô cùng rõ nét, cô há hốc kinh ngạc trong phấn khích.