38 đang ăn khoai tây chiên rột rột trong đầu nàng.
Hai người hai hệ thống vui vẻ hòa thuận, vì mục tiêu khác nhau mà cố gắng.
Qua nửa đêm đầu, Bách Tuế Ưu và Tô Chẩm Tuyết đi ra. Bách Tuế Ưu thi lễ với Giản Hành Chi: “Long đạo hữu, chúng ta canh nửa đêm sau, hai người nghỉ ngơi đi.”
Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn thấy số “10” treo trên đầu Bách Tuế Ưu, “–” treo trên đầu Tô Chẩm Tuyết bên cạnh.
Giản Hành Chi gật đầu, gọi Tần Uyển Uyển đã mệt mỏi. Y không muốn gọi nàng là chủ nhân, cũng không muốn gọi nàng Tần Vãn Vãn hoặc Vãn Vãn, càng không thể trước mặt mọi người gọi nàng là Tần Vãn.
Vì thế y gọi to: “Lão Tần.”
Tần Uyển Uyển hết hồn ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi thân thiết nói: “Đi, nghỉ ngơi thôi.”
Tần Uyển Uyển luyện kiếm đến ngu người. Nàng và Giản Hành Chi nằm bên đống lửa, mất một lúc mới khó tin mở miệng: “Người gọi ta là gì?”
Giản Hành Chi không để ý đến nàng, nhắm mắt ngủ.
Tần Uyển Uyển nhớ đến xưng hô “Lão Tần” kia. Trong chớp mắt, nàng cảm giác nàng và Long Ngạo Thiên này dường như trở thành huynh đệ tốt.
Năm người nghỉ ngơi một đêm. Đợi đến sáng hôm sau, Tần Uyển Uyển vẫn còn đang ngủ, bỗng nghe có người lay nàng: “Không hay rồi, không hay rồi! Chủ nhân, không hay rồi!”
Tần Uyển Uyển mơ màng mở mắt, dụi mắt: “Làm gì vậy?”
“Người của Vấn Tâm Tông thông qua năm người….” Nam Phong gào lên: “Ban nãy vừa thông báo rồi!”
“Cái gì?!”
Tần Uyển Uyển ngồi bật dậy, nhìn thấy Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu đứng ở miệng hang, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài hang động, vẻ mặt rất khó coi.
Giản Hành Chi ở bên cạnh ngáp: “Đã sớm bảo các người trực tiếp đánh vào linh thú và linh thảo cao nhất, các người không nghe, đòi bắt cái gì mà Tiên nhân chưởng.”
“Mới qua một ngày…” Tần Uyển Uyển khó tin: “Làm sao Vấn Tâm Tông thông qua được?”
“Bọn họ tới mười hai người.” Tô Chẩm Tuyết nhíu mày: “Dựa theo thường lệ trước đây của những Tông môn này, trong mười hai người chỉ có vài người thật sự muốn vào Mộ kiếm, những người khác đều giúp đỡ những tinh anh kia. Ngày hôm qua hẳn bọn họ đều đã quét sạch yêu thú hoặc linh thảo bình thường.”
“Vậy cũng không thể nào một ngày…” Tần Uyển Uyển nhớ đến mật độ phân bố những yêu thú và linh thảo kia. Lời còn chưa dứt, Bách Tuế Ưu đã trầm giọng: “Vừa rồi thông báo, tối qua có năm mươi người bóp vỡ bảng tên, ra khỏi Mật cảnh.”
Tần Uyển Uyển sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.
Đúng là linh thảo yêu thú không dễ bắt, nhưng nếu bắt tu sĩ đã bắt giữ linh thảo yêu thú thì lại dễ hơn nhiều.
Mỗi người cần một trăm điểm tích lũy, Vấn Tâm Tông thông qua năm người. Sau lưng năm người ngày là điểm tích lũy tổng cộng của năm mươi người.
Lòng Tần Uyển Uyển nặng nề. Năm vị trí, chỉ cần bọn họ chậm một bước là sẽ thua.
“Hôm qua, chúng ta không thu hoạch được gì…” Tô Chẩm Tuyết suy nghĩ: “Hiện nay muốn lấy lùi làm tiến chỉ có một biện pháp.”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh: “Trước khi vào Mật cảnh, sư huynh đã nói với ta trong Mật cảnh có một con linh thú không được liệt vào cột nhiệm vụ. Nó là chủ nhân Mật cảnh, người chuyên nuôi dưỡng linh thú con và gây trồng linh thảo. Chỗ của nó hẳn có rất nhiều linh thú và linh thảo.”
Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi vội vã liếc nhìn nhau. Tần Uyển Uyển cẩn thận hỏi: “Những con non và linh thảo kia hẳn không có lực công kích nhỉ?”
“Không có.” Nam Phong đáp dứt khoát. “Linh thú và linh thảo đều cần tu luyện, khi còn bé phải dựa vào phụ mẫu che chở.”
“Có phải vị chủ nhân Mật cảnh này có chỗ nào khó đối phó không?”
Tần Uyển Uyển cảm thấy chẳng có chuyện dễ ăn như vậy, Tô Chẩm Tuyết gật đầu: “Đúng là nó có một chỗ khó đối phó.”
“Cái gì?”
“Trong Mật cảnh, nó vô địch.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Vậy nó có điểm yếu gì không?”
Tần Uyển Uyển vẫn chưa từ bỏ. Tô Chẩm Tuyết ngẫm nghĩ: “Nó… thích người đẹp.”
“Vậy dễ rồi.” Tần Uyển Uyển lập tức quyết định: “Chúng ta cử một người đẹp tới đó dụ dỗ nó, có thể khiến nó chủ động tặng đồ là tốt nhất. Nếu không thể, chúng ta nghĩ cách tách nó ra, những người khác ôm linh thú con đi, chia ra một người hai con.”
“Đây cũng là biện pháp duy nhất.”
Bách Tuế Ưu gật đầu. Dứt lời, hắn nhìn lướt một vòng: “Vậy ai đi dụ dỗ nó?”
Nhóm người rơi vào trầm mặc. Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Chuyện dụ dỗ này đương nhiên phải tìm người đẹp nhất. Chúng ta đếm một hai ba, cùng nhau bỏ phiếu, cảm thấy ai đẹp nhất thì chỉ người đó.” Nói xong, Tần Uyển Uyển nhìn một vòng xung quanh: “Một, hai, ba.”
Vừa dứt lời, Giản Hành Chi chỉ Tô Chẩm Tuyết, tất cả những người khác đều chỉ Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi sững người, tiếp đó gào lên: “Các người đui hả?”
Gương mặt hiện giờ của y đã được làm xấu hết mức, chỉ bằng 1/10 tướng mạo gốc. Vậy mà bọn họ cũng thấy đẹp?
“Nếu bàn về sắc đẹp, ta không sánh bằng Long đạo hữu.” Tô Chẩm Tuyết bình tĩnh lên tiếng.
Bách Tuế Ưu gật đầu: “Mặc dù Long đạo hữu là đàn ông nhưng đúng là rất đẹp.”
Giản Hành Chi quay đầu nhìn về phía Nam Phong và Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển gượng cười: “Đều là vì mọi người.”
Dứt lời, nàng giơ tay ấn lên bả vai Giản Hành Chi: “Ngạo Thiên, cũng chẳng phải lần đầu, người cứ dựa vào gương mặt này dụ dỗ chủ nhân Mật cảnh đi. Ai biết trang điểm?”
Tần Uyển Uyển lập tức sắp xếp: “Mau mau sửa soạn.”
Góp gió thành bão, Giản Hành Chi vốn không kịp từ chối đã bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, một đám người xông lên trang điểm, sửa soạn, thay đồ cho y, chẳng bao lâu đã trang điểm xong. Nhóm người dựa theo chỉ thị của Tô Chẩm Tuyết, bắt đầu chạy vào sâu trong rừng rậm.
——oOo——