Tần Thư mở cửa ra rồi bật đèn lên.
Đèn là màu trắng ấm áp, vừa bật lên nháy mắt cả căn phòng bừng sáng.
Ở giữa căn phòng là một cây đàn piano màu nâu, dưới ánh đèn toả ra ánh sáng dịu dàng lại tràn đầy cảm giác tồn tại.
Mặt mày rũ xuống của Tống Vân Hồi thoáng có tinh thần hơn một chút.
Trông……quen quen.
Kể cả màu sắc, cách trang trí, hướng đi của hoa văn đều vô cùng quen mắt.
– -Hoàn toàn y đúc cây đàn piano mà cậu muốn mua.
Tần Thư nói: “Quà tân gia, bù cho cậu.”
“Hôm nay cậu không có nhà, cho nên đặt ở chỗ tôi trước.”
Mở nắp đàn lên, ngón tay Tống Vân Hồi chạm vào phím đàn trắng đen, cụp mắt nhìn cây đàn, bỗng dưng nở nụ cười.
Không giống với nụ cười thường ngày, cậu cười rất nhạt, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cậu, có thể cảm nhận được rõ ràng ý cười của cậu.
Loại cảm xúc này chân thật hơn bao giờ hết.
Tần Thư hỏi cậu: “Thích không?”
Tống Vân Hồi gật đầu.
Nếu không thích, cậu cũng sẽ không vì cây đàn này mà tích cóp tiền.
Lúc biết piano đã bị người khác mua mất cậu không cảm thấy tiếc nuối hay thất lạc, nhưng tâm trạng bây giờ lại rất chân thật.
Cậu rất vui.
Không cần lý do, càng không đơn thuần chỉ vì cây đàn này.
Bậc thầy Tống vui vẻ quyết định biểu diễn nhạc khúc.
Tần Thư được thăng lên làm thợ quay chụp, điện thoại chính là máy quay của anh.
Tống Vân Hồi ngồi lên ghế, Cam Tử thì cuộn tròn trên đùi cậu híp mắt lại.
Trừ bỏ cái tên có hơi tùy ý này ra, bất luận là khách quan hay chủ quan mà nói, phiên bản piano của kỳ thực rất hay.
Biên khúc và piano giống như đã hằn sau vào trong xương cốt của Tống Vân Hồi, bất luận cậu có say đến mức không đi đường vững, cậu đều có thể hoàn thành xuất sắc mà không lưu lại bất kỳ khuyết điểm nào.
Bàn tay vốn lạnh lẽo, nhưng sau khi vào nhà đã bắt đầu dần dần trở nên ấm áp, không lạnh đến mức khiến động tác chậm chạp.
Ngón tay cậu rất dài, vốn đã bị đông cứng đến phát đỏ, nhưng bây giờ đã khôi phục lại màu sắc bình thường, cực kỳ bắt mắt giữa các phím đàn trắng đen.
Tuy chưa bao giờ sử dụng qua cây đàn piano này, nhưng khi bắt đầu cậu lại dùng nó đặc biệt nhuần nhuyễn.
Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ đơn thuần vì dùng đã lâu.
Cây đàn này giống hệt với cây đàn Hứa Văn Huệ tặng cậu, cậu từ nhỏ đến lớn đều dùng chiếc piano bà tặng.
Vào thời điểm đó đàn piano này được chế tạo với số lượng ít ỏi, trước đó đã hoàn toàn ngừng sản xuất, lưu thông trên thị trường lại càng ít.
Không ngờ tới cuối cùng người mua nó lại là Tần Thư.
Đàn xong, Tống Vân Hồi bước đến bên cạnh Tần Thư nghiêng đầu nhìn điện thoại, xem thành quả quay phim của anh.
Góc quay của thợ quay chụp này có hơi khang khác với các thợ quay chụp thông thường.
Không thể nói là khác biệt chỗ nào, nói tóm lại là nhìn thoải mái hơn, giống như bản thân là tiêu điểm vậy, vẫn luôn ở trung tâm đường nhìn.
Tống Vân Hồi chìm trong suy tư, hơi hơi do dự, sau đó bỗng dưng tỉnh ngộ: “Hóa ra đây chính là……”
“Góc nhìn của bậc thầy.”
Tần Thư khẽ thở dài, ‘ừm’ một tiếng.
Tống Vân Hồi kéo bả vai anh lại, hô hấp khẽ khàng bên cổ anh, hỏi anh: “Thầy ơi, bao giờ thầy đăng đoạn video này ạ?”
Thân thể bậc thầy thoáng cứng đờ.
Tần Thư quay đầu qua, tầm mắt quét tới hàng lông mi mảnh dài và đuôi mắt của đối phương, trầm giọng nói: “Bây giờ không được, còn phải chính sửa một chút nữa.”
Nếu tối nay đăng lên, đoạn video này mà truyền lên trên mạng, tương lai một tháng này của Tống Vân Hồi e rằng sẽ không thể ra khỏi cửa mất.
Tống Vân Hồi tiếc nuối thở dài, vuốt ve vò vò đầu bé mèo.
Tần Thư liếc nhìn đôi mắt đang rũ xuống của cậu.
Đối phương rõ ràng đang rất cao hứng, nhưng cũng mang theo cơn buồn ngủ rõ rệt, dưới mắt xanh đen một mảnh, trông như thiếu ngủ rất trầm trọng.
“Tôi đi nấu canh,” Tần Thư cúi đầu nói, “Cậu có thể ra sofa ngồi chơi với Cam Tử một lúc không?”
Tống Vân Hồi rất tri kỷ, gật đầu một cái: “OK.”
Cậu cúi đầu nhào nhào nặn nặn đệm thịt nhỏ của Cam Tử, thấp giọng nói: “Con trai ngoan chúng ta đến phòng khách chơi nào.”
Cam Tử kêu ‘miao miao’.
Sau khi hộ tống một người một mèo an toàn đến sofa phòng khách, Tần Thư xắn ống tay áo lên, cuối cùng cũng có thể đi nấu canh giải rượu.
Phòng bếp là dạng mở, đứng trong bếp vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng khách, chốc chốc anh lại nhìn ra ngoài đó một cái.
Trong phòng khách vốn vẫn luôn truyền đến tiếng mèo kêu và tiếng nói chuyện, sau đó âm thanh truyền đến càng lúc càng nhỏ, đợi đến khi anh múc canh ra định bụng để nguội nguội một chút thì phòng khách đã triệt để không còn chút âm thanh nào.
Anh lau khô tay, nhẹ tay nhẹ chân bước đến gần sofa, sau đó bế Cam Tử đang vùi trong khuỷu tay Tống Vân Hồi lên đặt vào ổ mèo.
Cam Tử ứm ứm hai tiếng nhưng cuối cùng vẫn không tỉnh.
Điều hòa vẫn đang bật, quần áo trên người Tống Vân Hồi vẫn chưa cởi, ấm áp đến mức trên mặt cậu có chút hồng hồng, trông có vẻ ngủ không được ngon lắm.
Bưng canh giải rượu đã bớt nóng đặt lên trên bàn phòng khách, Tần Thư cúi người lay lay Tống Vân Hồi.
Mắt đối phương vẫn chưa mở ra, nhưng lông mi lại rung rung, hẳn là đã tỉnh rồi.
Tần Thư kiên nhẫn đỡ cậu dậy, cầm lấy canh giải rượu đặt bên miệng cậu, nói: “Uống chút canh giải rượu đi, bằng không ngày mai thức dậy đau đầu lắm.”
Tống Vân Hồi chống cự, một lúc sau lại bất ngờ ngoan ngoãn nghe lời, mắt cậu mở ra một khe nhỏ, có chút đau khổ nuốt canh xuống.
Cậu uống xong liền cá muối ngã xuống.
Tần Thư nhẫn nhục chịu khó lại lần nữa xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay với đường nét trôi chảy.
Tống Vân Hồi ngủ say như chết, hoàn toàn không ý thức được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thầy Tần bận rộn cả một buổi tối đi từ lầu hai xuống, liếc nhìn hai hộp sữa dâu vẫn đang đặt trên bàn phòng khách và cái bát chuyên dùng uống nước của Cam Tử dưới bàn, mặt mày thả lỏng.
Đêm khuya, phòng bếp truyền đến tiếng dọn dẹp khe khẽ.
***
“……”
Mặt trời ló dạng từ đường chân trời phương xa, chiếu rọi các tòa cao ốc và đồi dốc thoai thoải, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua lớp kính cửa sổ rọi thẳng vào phòng.
Chiếc chăn màu trắng nhô lên thành một bọc.
Sau đó cái bọc động đậy, một quả đầu màu đen chui ra.
Tống Vân Hồi có chút gian nan mở mắt ra.
Vừa mới mở mắt, ánh nắng ban man tràn ngập căn phòng trong nháy mắt chiếm trọn tầm mắt cậu.
Trước lạ sau quen.
Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Tống Vân Hồi ngay lập tức nhận ra bây giờ mình đang ở đâu.
Ký ức lẻ tẻ vụn vặt bắt đầu xuất hiện trong đầu, cậu nằm trên giường, bắt đầu tiến vào trạng thái hồi tưởng quá khứ.
Hôm qua cậu đi uống rượu cùng Trần Thần, sau đó gặp phải Bạch Lâm Hoa?
Có lẽ là cậu ta nhưng không rõ ràng lắm.
Ký ức càng về sau càng thêm rõ nét.
Chỉ vài giây hồi tưởng ngắn ngủi nhưng Tống Vân Hồi lại tốn mất mười mấy phút để phong bế chính mình.
Cậu chậm rãi nhắm mắt lại.
Xin chào cuộc đời, tạm biệt cuộc đời.
Nhưng cậu đã định trước không thể nói tạm biệt với thế giới này.
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Tống Vân Hồi ngồi dậy, sau đó xuống giường mở cửa.
Tần Thư đứng ngoài cửa, tạp dề trên người vẫn chưa cởi xuống, cúi đầu hỏi cậu: “Muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Thái độ anh rất tự nhiên, tự nhiên đến độ như thể đã quên mất chuyện tối qua.
Anh rất tri kỷ, nhưng bản thân Tống Vân Hồi không thể nào quên được.
Cậu ngẩng đôi mắt cá chết tê dại lên nhìn anh, sau đó lại không đành lòng nhìn đối phương, chỉ có thể dời tầm mắt đáp: “Không ngủ nữa.”
“Sáng nay chăm sóc dạ dày, ăn cháo.”
Tần Thư nói, “Vậy cậu đi rửa mặt trước đi, tôi đi múc cháo ra để nguội một chút.”
Nhìn thấy Tống Vân Hồi gật đầu, anh đang chuẩn bị đi, tầm mắt vừa đảo tới lại nhìn thấy đối phương để chân trần giẫm lên sàn nhà.
“Đi chân trần không tốt cho cơ thể, dép lê bên cạnh giường, nhớ mang vào đấy.”
Tống Vân Hồi gật đầu như gà con mổ thóc, ngay tức khắc đi đến bên giường đi dép vào.
Dép lê là mẫu cậu thích, cậu không hề bài xích, chỉ là đã hình thành thói quen đi chân trần khi ở nhà.
Không một ai nói cho cậu biết như vậy là không tốt, cậu cũng đã quen như vậy.
Tần Thư rời đi, Tống Vân Hồi trở về giường mặc áo khoác vào, sau đó bước đến bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra hẳn hoi.
Trong nháy mắt ánh sáng mặt trời càng mạnh hơn.
Căn phòng này không chỉ bắt ánh sáng tốt, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng đẹp.
Từ nơi này nhìn ra, xa xa có thể nhìn thấy những dãy núi và thành thị, ở gần có thể nhìn thấy công viên nhỏ của tiểu khu và vườn hoa nhỏ trong sân vườn.
Đây có lẽ là căn phòng tốt nhất trong căn nhà này, kết quả lại là phòng dành cho khách.
Tống Vân Hồi không hiểu, không hiểu liền hỏi ngay.
Lúc rửa mặt xong cùng ngồi trên bàn ăn ăn sáng với Tần Thư cậu liền hỏi ra vấn đề này.
Tần Thư đáp: “Giữ cho cậu.”
Tống Vân Hồi trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Tần Tiểu Thư anh giỏi ăn nói thật đấy!”
Cậu không tin.
Tần Thư thoáng mỉm cười, không nhiều lời nữa.
Cam Tử chậm rì rì lắc lư đuôi nhỏ bước tới cọ cọ chân Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi bế Cam Tử lên, buột miệng gọi:
“Con trai ngoan.”
Một câu này vừa thốt ra, bản thân cậu cũng ngây ngẩn cả người:
Cậu nhất thời lâm vào cõi mộng huyền bí.
Có lẽ trên thế giới này không có người nào biết cách tự hủy hơn cậu đâu.
Tần Thư nghiêng đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
Nụ cười này của anh khiến hai người đang nỗ lực giả vờ bình tĩnh không thể nào tiếp tục giả vờ nổi nữa.
Hai tai Tống Vân Hồi nháy mắt sung huyết, chỉ hận không thể chôn thẳng đầu xuống đất.
Đề tài đã dời đến đây, hoàn toàn không có cách nào nghịch chuyển nữa.
Tần Thư đúng lúc nói: “Sau này vẫn nên uống rượu ít một chút.”
Anh bổ sung thêm: “Hôm qua sau khi cậu về đến đây, tôi đã báo với bạn cậu cậu đã an toàn về đến nhà rồi, không cần lo lắng.”
Tống Vân Hồi đau khổ bụm mặt, “Về sau không uống nữa đâu.”
Cậu thật sự không ngờ tới tửu lượng của mình lại kém như vậy.
Rõ ràng nhìn người khác uống ngon lành như vậy, uống cả chai cũng không thành vấn đề, sao đến lượt cậu mới một cốc đã ngã rồi vậy.
“Muốn uống thì uống có chừng mực một chút.”
Đón lấy ánh mắt của Tống Vân Hồi, Tần Thư nói tiếp, “Muốn uống cứ đến tìm tôi là được.”
Loại tửu lượng này của Tống Vân Hồi không thích hợp đến quan bar, anh cũng không yên tâm về những người ở nơi đó, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên ở nhà là tốt nhất.
Tống Vân Hồi vuốt ve bé mèo trên đùi.