“Đông” một tiếng, bàn học của Vân Đóa hơi rung lên một chút, sách cũng rớt xuống dưới, cô vội vội vàng vàng xoay người nhặt làm bút cũng rơi theo……
Giống như mèo bị giẫm phải đuôi, phản ứng mạnh như vậy:)
Cô gái ngồi dậy từ gầm bàn mặt đỏ tưởng chừng như trích được cả máu, cô nàng đè nặng giọng, thanh âm cũng thay đổi: “Tôi không có!”
Nói xong cô còn cố gắng bình tĩnh, sợ làm mọi người ở bốn phía phát hiện ra manh mối gì.
“Anh nói bậy bạ gì đó!” Ngoài miệng liên tục phủ nhận, nhưng tai và cổ đều đã đỏ ửng.
Vân Đóa né tránh không nhìn người đàn ông, giọng nói nhỏ và yếu ớt: “Tôi ăn dấm chua cái quỷ gì chứ……”
“Quỷ” lẳng lặng nhìn màn biểu diễn của cô, một bên khóe môi nhếch lên, cười đến ranh mãnh.
Cười?
Anh vừa cười!!
Vân Đóa rất quen thuộc nụ cười này, ý của anh hẳn là ——
Em mạnh miệng nữa đi:)
“Tôi không có!” Vân Đóa chột dạ thẹn quá hóa giận, bàn tay đặt dưới bàn đánh người đàn ông một cái, “Anh phiền chết —— a!”
Cô gái cúi đầu khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng hiện lên một tia đau đớn.
Vừa rồi cô đánh phải đầu gối của anh nhưng Lệ Kiêu chẳng có một chút phản ứng nào, mà ngược lại chính cô mới là người đau.
| Đọc tại Wattpad và blog ‘nhacuariri1127’ nhé|
Khóe mắt của Vân Đóa hơi đỏ, miệng nhỏ nhắn khẽ hít một hơi, một bên than đau còn một bên ngạc nhiên nhìn đầu gối của người đàn ông.
“Người anh làm từ đá sao!” Cô đang cầm cổ tay mình, ủy khuất hề hề, “Sao lại cứng như thế chứ!”
Lệ Kiêu: “……”
Biểu tình của Lệ Kiêu có chút vi diệu.
“Đau?” Anh hỏi xong, không đợi Vân Đóa trả lời đã lập tức kéo tay người ta lại, “Tôi xem thử.”
Vân Đóa còn chưa phản ứng kịp thì tay đã bị anh cầm. Cô ngẩn ra, theo bản năng lui về phía sau, nhưng Lệ Kiêu không buông tay.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói từ tính của người đàn ông trầm xuống, đầu anh hơi cúi thấp cẩn thận kiểm tra bàn tay nhỏ bé của cô.
Bàn tay của cô gái mảnh khảnh, nhỏ nhắn, năm ngón tay xinh đẹp như đầu hành đã tước vỏ, đầu ngón tay sạch sẽ gọn gàng, còn có màu hồng nhạt. Cô trắng đến mức không thể nhìn thấy rõ bất kỳ lỗ chân lông hay lông tơ nào trên mu bàn tay, vân da nhẵn nhụi có thể thấy rõ ràng, sáng bóng như ngọc bích.
Trắng như vậy làm vết đỏ trên cổ tay lại càng rõ ràng.
Lệ Kiêu nhíu mi, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa vết đỏ kia, từ tính trầm giọng nói: “Tôi sẽ xoa cho em.”
Vân Đóa không khỏi nín thở, đôi môi ửng hồng run lên. Cô muốn rút tay ra nhưng ngay khi những đầu ngón tay thô ráp và ấm áp của người đàn ông chạm đến, bàn tay cô lại cứng đờ như không nghe theo lời sai bảo của chủ nhân.
Lệ Kiêu rũ mi, đặt ngón tay cái lên cổ tay cô và di chuyển chậm rãi. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, ngay cả vẻ mặt cũng thật thận trọng, giống như đang nâng niu một bảo vật quý hiếm.
Nắm lấy tay cô gái anh mới hiểu được vì sao vừa đánh một chút cô đã than đau.
Tay cô vừa mảnh mai vừa mềm mại như không xương, đừng nói là va chạm, anh cảm thấy chỉ cần bóp nhẹ chút thôi thì nó cũng đã có thể gãy rồi.
Lệ Kiêu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn đến chói mắt, yết hầu đột nhiên trầm xuống.
Cô mềm mại non nớt như vậy, về sau, phải làm sao bây giờ……
Vân Đóa hoàn toàn không chú ý tới tâm viên ý mã* của Lệ Kiêu. Cô ngơ ngác ngồi ở trước bàn, một tay bị người đàn ông dưới bàn nắm lấy và truyền hơi nóng từ bàn tay anh sang, cảm giác tê dại ở cổ tay cô bắt đầu lan tràn, cả cánh tay hơi chút mềm nhũn……
*Tâm viên ý mã là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát.
“Đúng rồi.” Lệ Kiêu đột nhiên mở miệng, từ âm ám ách, “Cô gái đó, công ty của bọn họ hôm nay sẽ có thông báo thanh minh.”
Cánh tay và bàn tay nhỏ của Vân Đóa hơi tê dại, đầu cũng hơi đờ đẫn, cô sững sờ: “Tiểu Kiều…… sao?”
Dường như cố ý không muốn nhớ tên, đến bây giờ anh vẫn gọi là “cô gái đó”
Vân Đóa: “Nói cái gì? Thanh minh vì công ty của anh sao?”
Lệ Kiêu nhướng mắt, “Không phải tôi, là giải thích với em.”
Vân Đóa kinh ngạc, khẽ “Ừm” một tiếng.
Động tác xoa cổ tay cô của Lệ Kiêu vẫn không dừng, “Bây giờ bọn họ giải thích phỏng chừng cũng là trọng điểm mơ hồ, hẳn sẽ nói là do nhân viên công tác có sai lầm.”
Người đàn ông khẽ cau mày, tựa hồ vẫn không hài lòng. Anh nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh của người trước mặt, “Vân Đóa, tôi bắt cô ta tự đến gặp em giải thích, được chứ?”
Vân Đóa trợn tròn mắt, “Sao anh có thể bảo cô ta đến giải thích với tôi được?”
Cô nhìn Lệ Kiêu bằng ánh mắt ngờ vực, “Anh có biện pháp gì?”
Lệ Kiêu không tiếng động cong môi, không trả lời vấn đề của cô gái nhỏ mà chỉ thản nhiên nói: “Nếu em thấy được thì chúng ta cứ như vậy mà làm.”
Anh không phải diễn viên và cũng chẳng chú ý đến giới giải trí, nhưng điều này không có nghĩa là anh không có cách nào.
Bác gái của anh gần đây đã bắt đầu tiếp cận giới giải trí, mới đầu tư vào phim điện ảnh và truyền hình, trùng hợp nó lại chính là bộ phim Tiểu Kiều đang tranh thủ đoạt vai chính. Nhà đầu tư nhìn thấy người trong nhà bị tung tin đồn ác ý, kết quả ra sao không cần nghĩ cũng biết.
Lại càng trùng hợp hơn là bố của Tiểu Kiều sợ làm phật lòng bác sĩ chủ trị của mình, nên đã đến nhà Lệ Kiêu với một món quà tạ lỗi ngay hôm sau khi biết tin, ông xin lỗi và tự trách mình vì đã không dạy dỗ con gái cho tốt. Mặc dù Lệ viện trưởng đã nhiều lần nói rằng bác sĩ chỉ quan tâm đến việc điều trị bệnh và cứu người chứ không có ý gì khác nhưng gia đình Tiểu Kiều vẫn vô cùng lo lắng……
Dù là trong nhà hay công ty, nơi nào cũng muốn Tiểu Kiều uống một bình*. Lúc này để cô giáp mặt nói lời xin lỗi thì mới có chút lòng thành.
*uống một bình? Nghe có vẻ giống như uống hoặc uống trà, nhưng từ này thực sự có nghĩa là ” đủ “. Nói một cách khái quát, khi một người sắp đối mặt với điều khó khăn, thì người khác hoặc chính bản thân họ sẽ luôn dùng cách “uống cạn một bình” để giải thích khó khăn của vấn đề đó.
Nhưng Lệ Kiêu cũng không muốn nói chuyện này ra cho Vân Đóa biết. Anh nhìn cô, “Em nghĩ như thế nào?”
Vân Đóa không hề do dự, “Quên đi.”
Cô đáp lại ánh mắt của anh, lắc lắc đầu, “Tôi không muốn có quan hệ gì với cô ta.”
Ban đầu Vân Đóa còn tức giận, nhưng bọn họ giờ đây đã đảo ngược trắng đen, mọi chuyện đã sáng tỏ, cơn giận của cô cũng nguôi ngoai. Hơn nữa cô cũng không định làm loạn giới giải trí, càn quấy không tha để làm chi, người như vậy tốt nhất không nên gặp lại mới phải.
Cô lại nghĩ tới bộ dáng Tiểu Kiều đứng ở cửa thủy tinh tại câu lạc bộ nhìn Lệ Kiêu, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
“Tôi không cần gặp mặt cô ta làm gì!” Cô gái nhỏ mím môi, ngạo kiều nói.
Lệ Kiêu nghe xong, vẻ mặt cứng rắn của anh vẫn có chút căng thẳng. Thật lâu không lên tiếng nhưng ngón tay cái của anh vẫn đang xoa xoa cổ tay cô.
Vết đỏ trên cổ tay đã mờ đi, nhưng anh vẫn nắm lấy và vân vê nhẹ nhàng như đang trêu đùa.
“Nếu em không muốn thì thôi, nghe lời em vậy.” Lệ Kiêu ôn nhu.
Ngón tay dài và mạnh mẽ di chuyển dọc theo mu bàn tay đến lòng bàn tay một đường nắm được đốt ngón tay của cô gái nhỏ, sau đó theo xương ngón tay mảnh mai một chút lại một chút nắm đến đầu ngón tay hơi lạnh của cô.
“Là do tôi không tốt.” Tay anh nhẹ nhàng dùng sức, từ âm trầm thấp: “Để em chịu uất ức rồi.”
Không biết là do đầu ngón tay bị chạm vào hay là do lời nói của người đàn ông mà giờ đây Vân Đóa cảm thấy lòng mình tê dại.
Nhìn Lệ Kiêu đang ngồi trước mặt, nhìn hàng lông mi đen nhánh của anh, nhìn mi tâm anh hơi cau lại, một sự ấm áp hỗn loạn đột nhiên trào dâng trong cổ họng cô.
Lệ Kiêu cầm lấy tay cô gái nhỏ, nhẹ nhàng áp ngón tay cô vào lòng bàn tay, sau đó anh nắm bàn tay trắng mềm của cô lại, bao vây nó bởi lòng bàn tay mình.
Bàn tay của người đàn ông to và nóng bỏng, lòng bàn tay đang dùng sức từng chút từng chút nghiêm mật bao lấy cô, vững vàng và ấm áp.
“Tương lai tôi sẽ không.” Lệ Kiêu ngước mắt nhìn cô gái một cách chăm chú, “Để em phải chịu uất ức thêm lần nào nữa.”
Trái tim của Vân Đóa đập kịch liệt.
Lời nói mơ hồ như một sự hứa hẹn khiến cô hoảng sợ ngay lập tức. Như vừa tỉnh dậy từ cơn mơ, cô lùi cánh tay lại và kéo đôi bàn tay nhỏ như đậu hũ non mềm của mình ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông.
Lệ Kiêu cảm thấy hơi mất mát khi sự mềm mại và đáng yêu tuột khỏi tay. Anh duỗi tay ra định nắm lại nhưng cô đã đặt cả hai tay lên bàn.
“Nghe, nghe giảng bài! Học tập đi!” Cô gái nhỏ hoảng sợ lật sách cầm bút, trên má hiện lên một vệt ửng hồng một cách mất tự nhiên.
Cô cắn môi giả vờ nghiêm túc đọc sách và ghi chép, khi khóe mắt phát hiện ra người đàn ông vẫn đang nhìn mình, cô nhẹ nhàng “Ai nha” một tiếng.
“Đừng nhìn tôi, anh cũng nên nghe giảng đi!” Học bá Vân Đóa mặt ngoài có vẻ đang khiển trách vận động viên không tập trung học tập nhưng thực tế cô đang cố gắng dùng lời nói để dời đề tài.
“Kiến thức cũng là sức mạnh, đừng chỉ lo tập quyền anh!” Cô ra vẻ có nề nếp giáo dục người ta, “Art is the new sexy! Luyện cơ thể có ích lợi gì chứ? Nhìn đẹp thôi thì không dùng được!”
Cô nói xong một tràng mà Lệ Kiêu cũng không đáp lại, cho đến khi nghe được câu cuối cùng lông mày anh mới nhảy dựng lên.
” ‘nhìn đẹp thôi thì không dùng được’?” Anh híp mắt, chậm rãi liếm khóe môi, cười không đứng đắn.
“Sao em biết là không dùng được?”
“Em đã dùng thử đâu?”
Vân Đóa: “…………”
“Vân Đóa Đóa.” Lệ Kiêu cười như có như không, “Em có muốn dùng một chút không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: về sau Vân Đóa bày tỏ: rất có ích, có chút quá hữu dụng rồi huhu

