– Không đâu, đầu cậu chảy máu rồi.
– Ế? – Lucasta hoảng hồn.
Nhưng Tiểu Phong không thể dừng, đám quái vật vẫn bao quanh và bà chúa Tuyết đang đuổi theo sau. Hai người lướt qua đám quái vật trong gang tấc, vào một con đường yên bình hơn.
– Thần linh ơi, ngõ cụt rồi! – Lucasta cay đắng rên khẽ.
Trước mặt hai người là một bức tường băng dày chặn đứng. Tiểu Phong quay lại định theo ra đường khác thì trước mặt họ, bà chúa Tuyết đứng sừng sững mỉm cười.
Lucasta tự ngã xuống khỏi tay Tiểu Phong, lổm ngổm bò trên đất thở dài:
– Đằng nào cũng không thoát được khỏi tay bà chúa Tuyết. Đáng ra để bị bắt ngay từ đầu có phải sướng hơn không.
Lucasta lạnh thấu xương, chân tay tê cóng. Cô nhấc tay phải lên, nhưng cánh tay lại rơi xuống, không còn tí lực nào.
– Lucasta, cậu cảm thấy thế nào? Cậu không di chuyển được à? – Tiểu Phong thấy vậy hoảng hốt hỏi. Lucasta mở tròn mắt ngó Tiểu Phong không tin nổi từ vừa nghe được từ miệng cậu bạn thốt ra.
– Tớ nói gì lạ lắm sao mà phải ngạc nhiên?
Bà chúa Tuyết trở nên nghiêm giọng.
– Lucasta, con nhỏ đó tên là Lucasta sao? Các chiến binh không dùng tên thật trong lúc làm nhiệm vụ. Ngươi lại bất cẩn như vậy.
Lúc này Tiểu Phong mới chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình, trở nên hoang mang.
– Hmm, ngươi chỉ có một con đường là làm đệ tử của ta. Nếu con nhỏ kia đã là chướng ngại vật thì phải loại bỏ chướng ngại vật.
Nói rồi bà chúa Tuyết vung tay phóng ra một luồng phép vào Lucasta hòng lấy mạng cô, nhưng vội thu hồi phép lại mà kinh ngạc. Tiểu Phong đã nhảy ra che chắn cho Lucasta.
– Bà không được làm hại cậu ấy!
– Ngươi đừng quên là ai đã cứu ngươi! Lúc đó bộ dạng ngươi thế nào?
Tiểu Phong sững người lại.
– Là bà đã cứu tôi!
– Ngươi đáp trả ân nhân mình như thế sao? Còn không chịu theo ta!
Tiểu Phong miễn cưỡng nhìn qua Lucasta, rồi nhìn thẳng vào bà chúa Tuyết, mà nói:
– Tôi đồng ý trở thành đệ tử của bà! Nhưng với một điều, bà không được động vào cậu ấy!
– Ngươi một sống hai chết đòi bảo vệ con nhỏ này! Không lẽ ngươi…
Bà chúa Tuyết như nghi ngờ điều gì, liền vung tay hất Tiểu Phong vào tường, rồi vung tay kia phóng đòn tấn công Lucasta.
Tiểu Phong hoảng hốt nhận ra tình hình, không quan tâm gì nhiều, liền dốc toàn lực lăn xả xuống đất ôm Lucasta lăn trên nền đất, né khỏi đòn của bà chúa Tuyết trong tích tắc. Máu bê bết trên đầu Lucasta. Cô đã rơi vào trạng thái mê sảng, mắt nhắm khẽ.
– Ngươi yêu con nhỏ đó? – Bà chúa Tuyết trở nên giận dữ.
Tiểu Phong không đáp trả, cậu mải mê nhìn lên khuôn mặt lờ đờ của Lucasta, rồi lẳng lặng nói:
– Nếu bà muốn giết thì hãy giết cả hai chúng tôi đi!
– Ha ha, không thể nào, ngươi biết yêu?
– Tôi cũng là người. Tôi thích Lucasta.
– Không thể! Băng giá không thể yêu! – Bà chúa Tuyết nổi giận đùng đùng. – Ta không cần đệ tử như ngươi! Các ngươi biến cho khuất mắt ta đi!
Nói rồi, bà chúa Tuyết vẩy tay, lập tức hai tân binh bị bay ra xa.
Hai bạn trẻ bị hất bay vào nhóm chiến binh, những người đang hoang mang lo lắng cho số phận của Tiểu Phong và Lucasta.
– Oái! Lại tấn công nữa sao?
Bánh Bao rên lên. Cậu bị Tiểu Phong rồi Lucasta bay vào đè lên người, không khác gì thịt kẹp.
– Lucasta! Tiểu phong! – Bốn người kia mừng rỡ kêu lớn.
Tiểu Phong đứng dậy, vẻ mặt khó chịu nhìn xuống Lucasta.
– Ấm quá!
Lucasta rên lên. Cô ôm chầm Bánh Bao trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Lúc này cô như vớ được lò sưởi sau chuyến hành trình dài giá băng, cảm giác chẳng khác gì từ địa ngục lên tận chín tầng mây.
– Cậu ôm đủ chưa hả Thỏ Đế? – Tiểu Phong nói.
Lucasta tỉnh táo dần, lồm cồm bò trên đất.
– Mọi người! – Cô mừng quýnh reo lên.
– Lucasta, là cậu thật này! – Bánh Bao reo mừng khôn xiết, ôm bạn vào lòng. – Tốt quá rồi! Mọi người đều bình an.
Rồi cô chợt nhận ra vết thương trên đầu nhức bốc lên.
– Cậu cần băng bó trước đã! – Nói rồi, Tiểu Phong kéo Lucasta ra, kiếm dải băng băng cho Lucasta.
– Ế cậu bị thương này? Sao cậu lại bị thương? Đã xảy ra chuyện gì? Sao hai cậu lại bị bay tới đây?
– Từ từ thôi, tớ mới trả lời hết được.
– Để cô xem vết thương của cháu có nặng không?
– Cháu không sao nữa rồi, mọi người không cần quá bận tâm!
– Sao lại không sao? Cậu cần kiểm tra, toàn bộ! – Tiểu Phong trở về giọng điệu lạnh lùng đáp.
– À đế?o.o Không đến mức ấy đâu.
Nhiệt độ bớt lạnh hơn, Lucasta cũng bắt đầu hồi phục dần, chân tay linh hoạt hơn. Cả nhóm tìm đường ra khỏi mê cung. Rồi không gian lại quay cuồng trước mặt họ.
– Chúng ta lại bị đưa tới đâu nữa đây? – Bánh Bao rên lên.
Tất cả ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa lúc vào. Cánh cửa từ từ mở ra!
– Là lối ra!
Các chiến binh đi ra khỏi mê cung. Họ thốt lên kinh ngạc trước vẻ đẹp của cảnh quang. Cả một mảng bầu trời phía trên là những quầng sáng xanh lung linh. Là cực quang!
– Không ngờ nơi lạnh lẽo này lại có cảnh tượng đẹp đẽ như thế này!
Lucasta thốt lên kinh ngạc. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn màu xanh lóng lánh xuyên qua bầu trời ; cô bị lôi cuốn vào thứ ánh sáng sặc sỡ quyến rũ này.
– Cực quang còn gọi là Aurora, tên một vị nữ thần trong thần thoại Bắc Âu. – Chú Đại Phong nói. – Cháu đặc biệt bị nó cuốn hút nhỉ, Lucasta?
Lucasta gật đầu:
– Vâng ạ. Cháu luôn bị thu hút bởi những ánh sáng tráng lệ.
********************************************
Các chiến binh trở về. Năm mới đang đến gần. Nhà nhà treo pháo đỏ, câu nêu, câu đối đỏ lên nhà trang trí tết. Cả vùng làng quê rực sắc sắc đỏ. Đào hoa nở rộ. Những cành đào, cây đào hồng phơi phới được treo đèn đóm, lì xì, đồ vật trang trí để trong nhà. Cây đào được coi là linh hồn ngày tết ở đây. Không có đào coi như là không có tết.
Nhà ông Augusta và nhà Lucasta cũng bận rộn dọn dẹp và trang trí nhà cửa để đón năm mới. Không khí tết đã rộn ràng trên khuôn mặt của các thiếu niên trẻ. Có điều, Bông Xù, Sherry, Tiểu Phong đều đã trở về thành phố để đón tết ở nhà của mình. Vì tết chính là dịp sum họp gia đình, không thể vắng mặt bất cứ thành viên nào. Cho dù ở thành phố hay nông thôn đón tết có khác nhau thì cũng không thể sai điều này.
Ngày tất niên đã điểm. Nhà nhà tất tất phải có một bữa cơm tất niên kết thúc một năm cũ và chào đón một năm mới, và chào đón khoảnh khắc giao thừa. Ở vùng quê này, khi giao thừa đến, trẻ con, người lớn sẽ ra đường ngắm pháo hoa, sẽ chúc nhau một năm mới an lành. Giờ khắc giao thừa điểm giữa năm mới và năm cũ có ý nghĩa thiêng liêng nhất trong năm mới.
Lucasta như bao người khác, cũng mong chờ một năm mới vui vẻ, tuy nhiên điều phiền muộn nhất của cô trong lúc này là….
Lucasta loay hoay nấu ăn cùng mẹ. Lọ muối mình để đâu rồi nhỉ? Thịt luộc chín chưa? Sao còn nhiều món thế? Mỗi lần tết đến là phải nấu những bữa ăn hoành tráng.
Lucasta sẽ có một bữa ăn tất niên thịnh soạn cùng bố mẹ và ông Agusta với Bánh Bao.
Lucasta trố mắt nhìn vào cậu bạn đang ngồi ở trước mặt, rồi chống hông mà hỏi:
– Tại sao cậu cũng có ở đây vậy? Tiểu Phong? Cậu không phải đã trở về thành phố rồi sao?
– Thì sao? Năm nào tớ chẳng đón tết cùng ông Augusta.
– Bố cậu đâu?
– Tí nữa bố tớ cũng sẽ đến đây cùng tham gia bữa ăn tất niên đúng tinh thần ngày lễ.
– À đê! Cậu sẽ ăn ở đây á?
– Tớ không được chào đón à?
– Được chứ, được chứ! – Mẹ Lucasta vui vẻ đáp. – Đây là ngày tết mà, rất hoan nghênh mọi người đến chơi.
Lucasta: ‘’-….-‘’
Tất niên hằng năm, chú Đại Phong và Tiểu Phong không thường có những bữa ăn lớn theo tinh thần ngày lễ. Trong ngày lễ lớn như thế này, chú Đại Phong bận bịu tới tấp với công việc cho tới tận ngày ba mươi. Thường thì, chú Đại Phong sẽ đưa Tiểu Phong đến nhà ông Augusta để đón tết, có năm thì đưa Tiểu Phong sang nhà cô Anna.
Đêm giao thừa, ba bạn trẻ ra đường xem pháo hoa.
Lucasta có chút lưỡng lự.
– Cậu không muốn xem pháo hoa à? – Bánh Bao gọi.
– Uhm, mọi năm tớ đều ở trên tầng chờ đợi giao thừa?
– Ế thế không xem pháo hoa à?
– Trên tầng nhà tớ có thể nhìn thấy pháo hoa.
– Vậy năm nay đổi khác đi! Cùng ra ngoài ngắm pháo hoa nào!
Bánh Bao đẩy Lucasta đi. Mẹ Lucasta mỉm cười hài lòng nhìn Lucasta và các bạn đang chơi với nhau.
Pháo hoa bắn lên, nở thành chùm, rực rỡ.
Mọi người không ngớt chúc nhau năm mới vui vẻ.
– Chúc mừng năm mới! – Bánh Bao hô lên với hai bạn. – Chúc Lucasta cậu năm mới dạn dĩ hơn, Tiểu Phong cậu bớt găng lại.
– Ăn nói luyên thuyên. – Tiểu Phong ngườm Bánh Bao.
– Ế, năm mới thì phải vui vẻ lên, không được mắng người đâu. Nếu không sẽ dông cả năm đấy.
– Bánh Bao! – Một tiếng gọi từ xa cất lên. Bánh Bao quay lại nhận ra bạn cùng lớp cũng đang ở đây xem pháo hoa, liền vẫy tay chạy lại chúc mừng năm mới người bạn.
Tiểu Phong quay ra với Lucasta:
– Chúc mừng năm mới.
– Uhm, chúc mừng năm mới.
Đột nhiên không khí im lặng giữa hai bên. Lucasta bèn phá vỡ không khí:
– Năm mới thôi gọi tớ là Thỏ Đế nhá?
– Vậy gọi cậu là rùa rụt cổ.
– ¡!!!????
– Còn chuyện này. Năm mới là không được nói dối. Tớ vẫn còn thắc mắc. Vụ bà chúa Tuyết nói đã cứu cậu là thế nào? Bộ dạng cậu là sao mà phải cứu?
Tiểu Phong thần sắc biến đổi, hoang mang cực độ, nhưng bóng tối đã che đi nét mặt không tự nhiên đó:
– Cậu đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa tớ và bà chúa Tuyết rồi sao?
– Cũng không hẳn, lúc đó tớ nghe được phong phanh bà chúa Tuyết nói đã cứu cậu. Những thứ khác không còn nghe thấy nữa. Mà cậu và bà chúa Tuyết đã nói gì nữa? Vụ cứu cậu là như thế nào?
– Không có gì! Là cậu tai điếc tai sáng nghe nhầm!
– Tai điếc? Cậu dám nói tớ thế á? Tớ mất công đi cứu cậu đấy nhá! Không có gì nghĩa là chắc chắn là có gì đó!
– Là việc bà ấy bắt tớ làm đệ tử và tớ từ chối thôi. Cậu lắm chuyện từ khi nào thế?
– Thật là vậy à? Sao cô cứ cảm thấy có gì khác nữa nhỉ? Màn đêm đã che đi đôi má đỏ ửng trên mặt cậu chàng.