Mãi cho đến khi về lại vị trí lần nữa, Dụ Phồn vẫn không nhận ra, câu nói vừa rồi của mình cũng chưa nhận được tiếng trả lời.
Hiệp thứ hai bắt đầu, Dụ Phồn vẫn bị phòng thủ chết cứng như cũ.
Vương Lộ An ném bóng không thành công, chỉ đành chuyền bóng về sau. Cậu ta quay đầu lại nhìn, những người khác ai cũng bị phòng, chỉ có bóng dáng cao gầy đứng ở đó vẫn đang rảnh rỗi.
Cậu ta vô thức chuyền bóng sang.
Tả Khoan thấy thế, qua quít chạy tới phòng thủ, cậu ta biết khả năng cao quả bóng này sẽ chuyền sang hướng Dụ Phồn____Chính Dụ Phồn cũng nghĩ thế.
Đợi mấy giây vẫn không đợi được bóng, Dụ Phồn nhíu mày, khó hiểu nhìn sang bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm đứng yên tại chỗ, một tay tâng bóng, đang đứng song song với Tả Khoan.
Bàn tay anh rất lớn, mỗi lần bóng rổ nảy lên luôn có thể nằm gọn trong lòng bàn tay.
Giây tiếp theo, chàng thiếu niên nghiêng người, dẫn theo bóng dễ dàng bỏ lại Tả Khoan, chạy vài bước đến trước trụ bóng quả quyết ném thẳng vào trong____
Bịch!
Bóng chui qua vành, nhẹ nhàng lưu loát.
Mọi người trong sân: “?”
Thật ra đây là một thế tấn công rất đơn giản.
Nhưng đặt trên người Trần Cảnh Thâm, dường như vẫn rất đáng ngạc nhiên.
“Học bá….” Vương Lộ An thẫn thờ thốt lên tiếng, “Thì ra cậu biết chơi bóng rổ hả?”
Trần Cảnh Thâm nhặt bóng lên, ném cho Tả Khoan, thản nhiên nói: “Biết một chút.”
Dụ Phồn dời tầm mắt đi trước khi Trần Cảnh Thâm nhìn qua.
Thảo nào mỗi lần Trần Cảnh Thâm chuyền tới cậu luôn nhận được bóng.
Biết còn không nói sớm, làm màu gì chứ.
Tả Khoan bị vượt qua quá bất ngờ, bây giờ cũng mới hoàn hồn lại.
Cậu ta buồn cười nói: “Thế à? Trước đây đúng là nhìn không ra đấy. Vậy giờ tôi phải dành bớt tâm trí ra đề phòng cậu thôi.”
Hai phút sau, cậu ta lại bị Trần Cảnh Thâm dễ dàng vượt qua lần nữa.
Tả Khoan: “Ha ha, tôi rất nghiêm túc đó.”
Hiệp thứ ba, Tả Khoan ném rổ ba lần liên tiếp đều bị Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng cản được.
Tả Khoan: “Ha.”
Hiệp cuối cùng.
Trần Cảnh Thâm chuyền bóng bằng một tay, chạy trái chạy phải trêu cậu ta như trêu khỉ, sau đó nâng tay lên, ngón tay khẽ hất, tạo thành một cú ba điểm ngay trên đỉnh đầu cậu ta.
Tả Khoan: “Mẹ nhà cậu.”
Má nó đây gọi là biết “một chút” hả?
Cậu có trung thực không đấy???
Hai phút thi đấu cuối cùng, Tả Khoan nhìn 12 điểm lớp mình thua thiệt, bất lực kêu gào.
Thật ra thua bóng cũng rất bình thường, lúc không có mấy học sinh thể dục này tới cậu ta còn từng thua thảm hại hơn nhiều. Nhưng lần này đưa đến cho cậu ta cảm nhận rất khác____
Vốn tính cách của bản thân Dụ Phồn hơi ngông, lúc chơi bóng trận nào cũng liều mình. Điều này khiến cậu ta thua vẫn rất thoải mái.
Trần Cảnh Thâm thì ngược lại.
Người này đến cả chơi bóng cũng vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo.
Nói một cách dễ hiểu đó là, đằng ấy phải dốc hết hết lòng hết sức đối phó, thế mà người ta chỉ cần nhẹ nhàng thoải mái đã vật ngã được cả nhà đằng ấy.
Tả Khoan bỗng cảm thấy mình hơi hiểu được cảm giác của vị muôn đời hạng hai trong khối.
Cú ném phút cuối.
Dù đã không còn hi vọng chiến thắng, nhưng mấy người ban 8 vẫn đang chơi hết sức nghiêm túc.
Trần Cảnh Thâm lặng im đứng yên chuyền bóng, nâng mu bàn tay lên lau mồ hôi dưới cằm.
Ban 8 tách một học sinh thể dục chạy đến phòng anh, Tả Khoan cũng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm suốt từ nãy đến giờ, bây giờ anh có muốn tiến công cũng hơi khốn khó.
Ngay giây tiếp theo, anh đối diện với ánh mắt Dụ Phồn.
Hai người chỉ đối diện chưa tới một giây, nhưng không ai bảo ai lại cùng thu ánh nhìn về.
Dụ Phồn lau mồ hôi bên khóe mắt, chầm chậm chạy lên phía trước.
Trần Cảnh Thâm dẫn bóng về phía trước, anh đứng lại ngoài đường ba điểm một giây, sau đó nâng tay lên.
Tả Khoan tưởng là anh muốn ném quả ba điểm, nhanh chóng tìm cơ hội nhảy lấy đà. Lại thấy Trần Cảnh Thâm khẽ liếc mắt nhìn thoáng qua mình, tay bỗng nhiên buông xuống, một tiếng bịch vang lên, bóng bị chuyền sang phía bên trái___
Bóng ngoan ngoãn rơi vào trong tay Dụ Phồn.
Dụ Phồn tâng bóng chạy nhanh lên phía trước, sau đó nhảy cao lên, góc áo thun đồng phục vén mở, lộ ra vòng eo thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Chàng thiếu niên hất ngón tay, ném bóng rơi vào trong khung vành___
Cú ném rổ hoàn mỹ.
–
“Phắc!”
Vương Lộ An vỗ đùi, “Mẹ nó sao lại là trận đấu trong tiết thể dục được chứ! Đáng lẽ đây phải là Trung tâm Staples, xung quanh có hơn 20 cái máy quay hình, phát trực tiếp lúc 8 giờ tối dưới tình cảm mãnh liệt của cả nước___”
*Trung tâm Staples khu thể thao tổng hợp khổng lồ tại Los Angeles, cũng là nơi tổ chức những giải thi đấu bóng rổ hàng đầu
“Đủ rồi thì thôi.” Tả Khoan yếu ớt nói, “Cậu có tham gia à?”
Trong phòng học trống nào đó ở tòa thí nghiệm.
Vị trí nơi đây vắng vẻ, không có camera, rất thích hợp làm việc.
Mười tên to xác vừa chơi bóng xong nhễ nhại mồ hôi ngồi ở hai hàng cuối lớp, hút mây nhả khói.
Vương Lộ An: “Sao lại không có tôi? Tôi có cùng vinh quang đó!”
Một học sinh thể dục ban 8 nói: “Sau này làm gì cũng không làm cùng với lớp các cậu nữa. Lần trước chạy tiếp sức thua, tôi bị huấn luyện viên phạt hết cả cuối tuần! Nếu lần này thầy ấy mà biết tôi lại chơi bóng thua nữa…..”
Vương Lộ An: “Vậy chắc chắn không phải lỗi của các cậu đâu, là do Tả Khoan cản trở các cậu.”
Tả Khoan: “Cút mẹ cậu đi.”
Người nọ cười cười: “Nhưng mà trận này chơi cũng được lắm.”
Giọng điệu Tả Khoan quái gở: “Tôi không ngờ cuối cùng Trần Cảnh Thâm lại chuyền bóng đi, không thì chắc chắn tôi đã cản lại rồi, tuyệt đối không để Dụ Phồn làm màu đến nước này.”
Nói thật, chính Dụ Phồn cũng không ngờ tới.
Nhưng giây phút Trần Cảnh Thâm nhìn qua cậu, cậu lại vô cớ hiểu được.
Dụ Phồn vân vê ngón tay, nhịn không được nhìn sang bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm yên tĩnh ngồi đó. Chóp mũi anh thấm mồ hôi, tóc dày giữa trán dán vào cùng nhau, áo sơ mi thêm mấy vết bẩn, trên người mang vẻ nhếch nhác thường ngày chẳng mấy khi có.
Nhưng anh đã thở ổn định trở lại, nét mặt thản nhiên. Không hề giống với mấy người bên cạnh mệt thở như chó.
Vốn Dụ Phồn cũng không định để Trần Cảnh Thâm theo tới.
Nhưng Vương Lộ An nói đã chơi bóng lâu vậy, còn dữ dội hơn lúc trước chạy 3000 mét rất nhiều, sợ Trần Cảnh Thâm đi tới đi lui lại ngất xỉu thì chết.
Dụ Phồn từng được lĩnh hội sâu sắc, cho nên không tiếp tục đuổi nữa.
Vương Lộ An nhả một hơi khói: “Ầy, không biết chị Tịnh có quay trận bóng lại không. Để tí nữa hỏi thử xem.”
Tả Khoan: “Khỏi phải nghĩ, cho dù có quay, chắc chắn cậu ấy cũng chỉ quay mỗi hai người thôi.”
Vương Lộ An: “….”
Sao cậu ta lại cảm thấy có lý quá.
“Học bá à,” Vương Lộ An hỏi, “Cậu chơi bóng rổ bao lâu rồi?”
Trần Cảnh Thâm nói: “Rất lâu rồi chưa chơi lại.”
“Lâu rồi không chơi mà vẫn đỉnh thế? Quả 3 điểm đúng là một cú ăn luôn!”
“May mắn thôi.”
Tả Khoan hút xong một điếu thuốc, vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Vì thế cậu ta lại lấy hộp thuốc ra: “Dụ Phồn, cậu không làm một điếu thật hả?”
Dụ Phồn chống một tay lên bàn chơi điện thoại, cúi mặt lắc đầu.
Ánh mắt Tả Khoan quét đến một người khác.
Cậu ta nảy lên ý định, dời tay qua, đưa hộp thuốc đến trước mặt người nọ.
“Học bá à, có muốn thử không?”
Trần Cảnh Thâm nâng mắt nhìn cậu ta, không nói gì.
Tả Khoan cười hiền hòa nói, “Học được rồi, sau này cậu học tập áp lực thì thả lỏng____”
Ầm!
Chân ghế bỗng bị ai đạp một cái, cả người Tả Khoan lập tức chới với ngả ra sau.
Cậu ta giật nảy mình, vô thức quay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Dụ Phồn.
“Này, Tả Khoan, đấy là chuyện của cậu.” Vương Lộ An cũng nhíu mày, “Chính cậu muốn cai cũng chưa cai được, còn cổ vũ người ta động vào hả?”
Tả Khoan: “Chẳng phải là tôi lễ phép hỏi thử một câu thôi à….Mọi người ai cũng hút, tôi sợ học bá cảm thấy bọn mình không chào đón cậu ấy.”
“Nếu cậu ngại nhiều thuốc quá, cứ nhét vào lỗ mũi rồi tự hút đi.”
Dụ Phồn đứng dậy, đá nhẹ vào ghế Trần Cảnh Thâm, “Đi thôi.”
…..
Việc đầu tiên sau khi về lại lớp là, Vương Lộ An chạy đến hỏi Chương Nhàn Tịnh có quay video lại không.
Chương Nhàn Tịnh không phụ lòng mong đợi của mọi người, có quay.
“Tôi đâu? Tôi đâu rồi? Vì sao cả video chỉ có học bá với Dụ Phồn?” Vương Lộ An lên án thậm tệ, “Quan hệ giữa bọn mình thân thiết đến vậy, mẹ nó thế mà đến cả bóng dáng của tôi cậu cũng không quay lấy một xíu?”
“Nhảm nhí,” Chương Nhàn Tịnh chỉ vào góc màn hình, “Cậu cúi đầu nhìn xem, đây là mũi giày của cậu còn gì?!”
“…..”
Hai người ngồi phía trước cãi nhau hết sức ồn ào.
Vừa chơi một trận bóng xong, Dụ Phồn đã không còn buồn ngủ nữa.
Cậu tựa người về sau, cúi đầu tiếp tục sự nghiệp rắn săn mồi của mình.
Giai đoạn đầu của rắn săn mồi khá đơn giản, cậu chơi không tập trung lắm, một bên tay còn lại đang vân vê hộp thuốc. Hộp bị cậu xoay vài vòng, vang lên vài tiếng nho nhỏ.
“Dụ Phồn.” Một tay Trần Cảnh Thâm buông lên trên bàn, nắm bút giữa ngón tay, nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng.
Dụ Phồn không nói gì, chỉ là động tác chơi game hơi thả chậm hơn.
Mấy giây sau, bên cạnh vẫn không nói tiếng nào, Dụ Phồn nhíu mày: “Nói đi.”
Trần Cảnh Thâm cúi đầu nhìn thứ trên tay cậu: “Ban nãy tôi nghe lời cậu, không nhận điếu thuốc đó.”
Dụ Phồn: “?”
Tôi có nói chuyện với cậu đâu, sao tự dưng cậu nghe lời tôi?
“Cho nên, để công bằng, có phải cậu cũng nên nghe tôi đừng hút_____”
Dụ Phồn nghiến răng nói: “Im đi….”
Kệch kệch kệch.
Cửa sổ bên cạnh bị ai đó dùng sức gõ vang.
Dụ Phồn lập tức đè điện thoại xuống dưới đùi, bên tay kia quen bài lật ngón tay xuống, thu hộp thuốc vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên____
Hồ Bàng hung tợn nói qua cửa sổ: “Mở cửa ra!”
Phía sau thầy còn có đám Tả Khoan đi theo. Vẻ mặt đám này bực dọc, chắc cũng vừa bị tóm ra đây.
Dụ Phồn mở cửa sổ: “Sao ạ?”
“Em thấy sao?” Hồ Bàng chỉ đám phía sau, “Mấy đứa các em, vừa nãy đến dãy phòng thí nghiệm hút thuốc phải không?”
Dụ Phồn: “Không hề.”
“Lại nói dối chứ gì.” Hồ Bàng lấy điện thoại ra, “Có bạn học đặc biệt gửi tin nhắn nặc danh tố cáo với tôi, em xem xem, chẳng phải là em đây à?”
Nghe thấy hai chữ “tố cáo”, nét mặt Dụ Phồn lạnh lùng, nâng mắt nhìn.
【 Dãy số không xác định: Chủ nhiệm Hồ ơi, em muốn tố cáo Dụ Phồn, Vương Lộ An, Tả Khoan….Và nhiều bạn học khác hút thuốc trong lớp ở dãy phòng thí nghiệm. 】
【Dãy số không xác định: Dụ Phồn thường xuyên hút thuốc ở trường, ảnh hưởng đến bạn học khác. Trong ngăn bàn của cậu ấy toàn là hộp thuốc, mong chủ nhiệm có thể kịp thời điều tra rõ ràng cũng như xử phạt.】
【Dãy số không xác định: [Hình ảnh ] 】
Trong hình chỉ có một người duy nhất.
Từ giữa khe cửa sau của phòng học lộ ra nửa người Dụ Phồn. Cậu chống cằm, lười biếng ngồi đó, bên cạnh ngập tràn khói thuốc.
Hình chụp hơi mờ, chắc vị trí chụp khá xa. Dụ Phồn nhìn mấy lần: “Vậy thì sao, thuốc đâu?”
Hồ Bàng: “Tự em xem đám khói này xem____”
“Chủ nhiệm ơi, em đã nói rồi, thuốc là do em hút, những người khác không có.” Tả Khoan đứng sau thầy nói.
“Đủ rồi, em cảm thấy tôi tin được không?” Hồ Bàng bóp ấn đường, nhấc tay chỉ ngăn bàn cậu, “Lấy hết những thứ trong ngăn bàn em ra, hoặc là em tự giác đi, lấy hết thuốc lá ra.”
Dụ Phồn bực mình chậc một tiếng, vươn tay lấy hết đồ trong ngăn bàn ra.
Vốn ngăn bàn cậu cũng rỗng, lấy vài lần là hết rồi.
Lúc rút đến quyển sách giáo khoa cuối cùng, ngón tay đụng phải thứ gì đó bên trong, Dụ Phồn cứng đờ khựng lại, lặng lẽ đẩy nó về lại.
“Sách giáo khoa của em còn mới hơn cả ở phòng giáo vụ nữa….” Hồ Bàng quét mắt nhìn mặt bàn cậu, “Bút của em đâu?”
Dụ Phồn nói: “Em không có bút.”
“….”
Ngực Hồ Bàng càng đau hơn, cúi đầu nhìn vào ngăn bàn cậu: “Sao vẫn còn thứ gì trong đấy? Lấy hết ra.”
“Đó không phải thuốc lá.”
“Lỡ như em kẹp ở trong thì sao?” Hồ Bàng nói, “Lấy ra đây.”
“….”
Dụ Phồn vẫn không nhúc nhích.
“Muốn tôi đích thân vào xem phải không?” Hồ Bàng ra vẻ chuẩn bị bước vào.
Mẹ nó chứ.
Dụ Phồn hít sâu một hơi, cả mặt bày ra vẻ phắc mẹ nhà nó, rút mấy quyển sách ở tuốt trong cùng ra, không còn gì để mất đập bịch lên bàn.
Một tiếng vang dội dọa Hồ Bàng giật nảy mình.
“Em còn cáu gắt nữa á? Thế mà dám đập lên bàn trước mặt chủ nhiệm___”
Sau khi nhìn rõ tên sách trên bàn, giọng thầy chợt im bặt đi.
Những người khác cũng không nhịn được nhìn sang bàn cậu___
《 Người Chậm Cần Bắt Đầu Sớm 2017 》.
《 Bài tập Toán học cấp 3 nhất định phải đọc 》.
《 Từ điển Tiếng Anh học sinh tiểu học vẫn ghi nhớ được 》.
Hồ Bàng: “?”
Những người khác: “….?”
Hối hận rồi.
Cảm nhận được sự lặng im tĩnh mịch xung quanh, Dụ Phồn xấu hổ đến mức vành tai nóng bừng, thầm nghĩ mẹ nó chẳng bằng mình cứ xéo đi chịu phạt quách luôn cho rồi___
“Khụ.” Hồ Bàng sửng sốt ho khan hai tiếng, “Rất, rất tốt.”
Thầy nói, “Em lật túi áo ra xem, với lại, tay kia của em cứ rũ bên đó làm gì?”
Dụ Phồn: “.”
Cánh tay hèn này tự dưng cầm hộp thuốc làm gì.
Cậu đang nghĩ nên nhét hộp thuốc vào đâu, mu bàn tay bỗng nhiên bị khẽ chạm vào.
Dụ Phồn còn chưa phản ứng kịp, ngón tay vươn tới đã gảy mở bàn tay cậu ra, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cậu, cầm hộp thuốc lá đó đi.
Dụ Phồn: “….”