Lê Nhân Tông mặc hoàng bào bước đến ngai vàng, chàng ngồi xuống trong tiếng tung hô vang dội khắp các ngõ ngách của hoàng thành. Sau sự việc xảy ra với Thu Đào, Lê Nhân Tông đã hạ chỉ kiểm soát nghiêm ngặt tất cả các hoạt động giao thương với Minh triều, tuyệt đối nghiêm cấm buôn người sang bên kia biên giới, ai tắc trách làm hại bá tánh Đại Việt phải tha phương làm nô lệ đều bị xếp vào hàng đại tội với quốc gia, nhẹ thì tù ngục cả đời, nặng thì chịu án chém đầu. Chiếu chỉ tuyên đọc xong, triều thần nhất loạt tung hô vạn tuế, ai nấy đều ca tụng Nhân Tông là bậc minh quân yêu dân hết mực. Lê Hạo đứng ở vị trí đầu dành cho các vương gia cũng ngước nhìn bội phục tài đức của huynh trưởng, chàng bất giác nở một nụ cười thể hiện nhiều cảm xúc hỗn tạp. Chí lớn trong lòng nhưng đại cục đã định, muốn góp công sức cho quốc gia chưa hẳn phải ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn (*), chàng nguyện phò tá vị vua hiền cùng mang lại thái bình cho Đại Việt.
– Ngôi cao lòng này không còn mơ tưởng, nhưng..
Lê Hạo chua chát nghĩ đến Thu Đào khi nội giám quan tuyên đọc danh sách các tú nữ vào cung học lễ nghi, chuẩn bị để Lê Nhân Tông và Thái Hậu lựa chọn mà tấn phong phi tần, hoặc tuyển vương phi thê thiếp cho các vương gia.
Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe quyết định ngày làm điển lễ (*), sắc phong trực tiếp Thu Đào làm Chiêu Nghi, nào ngờ sau khi đọc hết danh sách mời sáu vị tú nữ con của các quan đại thần trong triều, Lê Hạo thấy nội giám quan chẳng nói gì thêm, chỉ xếp chiếu chỉ lại rồi lui ra. Lê Nhân Tông lúc ấy mới đứng lên đích thân tuyên bố ý định, giải đi thắc mắc của hết thảy triều thần:
– Trẫm tự xét mình có lỗi với xã tắc vì để xảy ra trận chiến với Bồn Man, làm hại dân chúng sổ sở vì nạn binh đao, nay tự phạt trong vòng một năm không làm hỷ sự, giảm thuế, đại xá cho các tội nhân không phạm trọng tội. Vậy, việc tổ chức đại điển sách phong Chiêu Nghi tạm hoãn một năm. Tuy nhiên, Trẫm vẫn ban Diên Ninh Cung cho Nguyễn đại tiểu thư làm nơi ở mà học lễ nghi.
Tiếng bàn luận xôn xao vang lên, cục diện triều thần chia thành hai luồng ý kiến, người tán thưởng cho vị vua luôn biết tự xét lỗi mình, kẻ phản đối vì mong Hoàng Đế sớm có hậu duệ. Cuộc tranh luận chưa kịp có hồi kết thì Nhân Tông lại tiếp:
– Trong mười sáu vị tú nữ vào cung, Trẫm chỉ duy nhất chọn Nguyễn Đại tiểu thư của phủ Điện Tiền, một năm sau tấn phong Chiêu Nghi. Còn lại mười lăm vị sẽ được học lễ nghi để tuyển làm Vương phi cho các Vương gia. Trẫm hết lòng vì xã tắc, mong các vị ái khanh thấu hiểu cho Trẫm một lần này thôi!
Nhân Tông vừa dứt lời thì cuộc tranh luận quyết liệt giữa các triều thần nổ ra như một lẽ tất nhiên. Việc Hoàng Đế quyết định một năm sau mới tuyển phi tần vẫn xem như có thể chấp nhận được, nhưng bậc quân chủ một nước mà hậu cung chỉ có một người khiến Nhân Tông vấp phải sự ngăn cản quyết liệt của các vị đại thần có công phò tá lên ngôi như Đinh Liệt, Lê Thụ, Lê Khả. Ngay cả Nguyễn Đức Trung dù có nữ nhi được sửng ái hết mực cũng không cảm thấy vui, ông cũng góp lời can gián:
– Bẩm Hoàng Thượng, thần thiết nghĩ việc lập hậu phi để có hậu duệ kế thừa đại thống cũng thuộc quốc gia đại sự, không thể chỉ có một phi tử được, xin Hoàng Thượng nghĩ lại!
Bị Nguyễn Đức Trung lấy lý do liên quan đến việc nước ra khuyên nhủ, Nhân Tông nhất thời đuối lý chỉ biết im lặng lắng nghe. Đoạn chàng dùng thái độ ôn hòa để xoa dịu quần thần:
– Trẫm đồng ý nghe theo can gián của các vị ái khanh mà suy nghĩ lại việc này, tuy nhiên một năm sau mới ra quyết định cuối cùng! Các vị tú nữ cứ an tâm vào cung học lễ nghi, chờ Trẫm thu xếp xong tự sẽ có dặn dò!
Không khí tranh luận tạm thời lắng xuống, nhưng tiếng xì xầm vẫn chưa dứt được. Buổi chầu sáng kết thúc với một vấn đề lớn còn bỏ ngỏ, các quan lại ra về mà cứ hai ba người một nhóm không ngớt lời nghị luận.
Lê Nghi Dân cố tình đi sóng đôi cùng Lê Hạo để thăm dò ý tứ như bao lần khác. Hắn mở lời:
– Cổ nhân nói hồng nhan họa thủy (*) quả không sai, nay Hoàng Thượng lại vì một nữ nhi mà chống đối lại quần thần, Thu Đào đúng là không phải tầm thường!
Lê Hạo biết Nghi Dân có ý khiêu khích mình chống đối lại Hoàng Thượng, nhưng cũng không tiện ra mặt bênh vực, bèn nói:
– Hoàng Thượng có lẽ là nhất thời mê đắm một nữ nhi thôi, hậu cung ba nghìn giai lệ, các vị tú nữ lại nhan sắc khuynh thành, chắc chắn Người sẽ đổi ý!
Vốn muốn nghe lời thật lòng của Lê Hạo, nên Nghi Dân cảm thấy thất vọng và bực mình khi nghe một câu “nước đôi” vô thưởng vô phạt, không thể nào nhìn rõ tâm ý của Lê Hạo được, hắn chỉ cười trừ rồi tiếp tục khiêu khích:
– Đúng rồi, có quyền lực trong tay thì muốn gì mà chẳng được! Chỉ là nữ nhân thôi mà! Muốn ai, muốn bao nhiêu cũng có!
Rồi hắn lén nhìn Lê Hạo dò xét thái độ, thấy chàng vẫn thản nhiên như không bèn chốt hạ một câu đầy ẩn ý:
– Tứ đệ! Nếu đệ có trong tay quyền lực, chắc chắn sẽ không để mất người mình yêu đâu đúng không!
Lê Hạo như bị đâm trúng một nhát vào tim, chàng khựng lại sau câu nói của Nghi Dân, đoạn cố nặn ra nét mặt bình thản gượng gạo nhìn hắn một lúc rồi lặng lẽ đi tiếp không nói gì thêm. Nghi Dân biết mình đã đánh trúng đích, hắn cố tình đi chậm lại để quan sát Lê Hạo từ sau lưng, hắn cười nham hiểm tự đắc:
– Muốn đối phó với ngươi quả nhiên chỉ có thể dùng nữ nhân này! Lê Hạo ơi Lê Hạo, ngươi có Đinh Liệt làm hậu thuẫn mà không muốn làm việc lớn, quả thật ngu muội! Vậy thì việc tốt này cứ để cho ta hưởng vậy!
Như cách dùng Lê Đắc Hoàng làm con cờ để khống chế được Lê Đắc Ninh, Nghi Dân bắt đầu bày mưu kế đánh vào tình cảm của Lê Hạo dành cho Thu Đào, buộc Lê Hạo vì muốn cuớp lại nàng từ tay Nhân Tông mà lôi kéo Đinh Liệt cùng hắn lật đổ đương kiêm Hoàng Thượng.
* * *
Nhận được tin báo Lê Tuấn đứng trước văn võ bá quan tuyên bố chỉ nạp duy nhất Thu Đào làm Chiêu Nghi, Tuyên Từ Thái Hậu nhíu đôi mày ngài (*) hỏi Lê Đắc Ninh đang đứng hầu bên cạnh:
– Ngươi có gặp qua Nguyễn tú nữ chưa? Dung mạo thế nào?
– Bẩm Thái Hậu, nàng quả thật có chút nhan sắc! – Lê Đắc Ninh trả lời.
Thái Hậu ngồi tựa một tay trên chiếc gối mềm, mắt lim dim định nghỉ trưa, nghe Lê Đắc Ninh nói xong thì cười nhẹ một cái rồi ngồi lên, đưa một tay ra trước mặt ra hiệu cho cung nữ lấy trà. Người cung nữ hiểu ý vội bỏ chiếc quạt lông công xuống, khúm núm dùng hai tay lấy tách trà sâm để vào lòng bàn tay cho bà. Thái Hậu chậm rãi hớp một ngụm rồi ngước nhìn Lê Đắc Ninh:
– Trong cung không thiếu mỹ nhân tuyệt sắc, nếu chỉ có nhan sắc thôi chưa chắc đã làm Hoàng Thượng nhất mực chung tình như vậy!
Đoạn bà đứng lên đi tới gần Lê Đắc Ninh ra lệnh:
– Ngươi điều tra rõ hơn về Nguyễn tú nữ cho ta, tất cả những gì liên quan đến nàng ta!
Lê Đắc Ninh tuân lệnh rồi lui ra.
Thái Hậu đặt tách trà xuống bàn rồi lệnh cho cung nữ:
– Khởi giá đến Diên Ninh Cung!
Lập đông, cúc họa mi trong hoa viên đã bắt đầu nở. Thân xanh mướt cao chạm gối, từng khóm lá thon dài mỏng manh chen chút những đóa hoa tròn xoe trắng muốt.
Mười ngày trôi qua, vết thương của Thu Đào đã hoàn toàn bình phục. Dạo gần đây cứ cách một hai ngày là Lê Tuấn lại đến thăm nàng để theo dõi việc thuốc thang điều dưỡng, chàng còn mang đến quả cầu lông chim từ phủ Điện Tiền cho nàng giải trí những lúc rãnh rỗi. Việc học lễ nghi thì phải chờ khi cả mười lăm vị tú nữ khác từ khắp nơi trên cả nước vào cung đủ mới bắt đầu được, nên suốt ngày Thu Đào gần như chỉ có ăn uống rồi quanh quẩn trong Diên Ninh Cung. Thời gian thong thả, nàng ngày ngày đều tập đá cầu giải khuây, đến hôm nay tài nghệ đã tiến bộ rất nhiều. Bây giờ mỗi lượt Thu Đào đều đá được hơn một trăm lần, nàng ước có Xuân Mai bên cạnh để trổ tài cho nàng ta xem, đã lâu lắm rồi không gặp, Thu Đào rất nhớ cô tỳ nữ ngoan ngoãn chu đáo ấy. Thu Đào cầm quả cầu lông chim lên và nói chuyện với nó cho thõa nỗi mong chờ:
– Đợi vài hôm nữa chính thức là một tú nữ thì có thể mang Xuân Mai vào làm cung nữ bồi giá (*) rồi!
Đoạn nàng tung quả cầu lên cao rồi tiếp tục đá.
Một, hai, ba..
Năm mươi lăm, năm mươi sáu..
Tuyên Từ Thái Hậu theo lời các cung nữ của Diên Ninh Cung mà ra hoa viên tìm Thu Đào. Sau hàng cúc họa mi, một người con gái mảnh mai trong bộ váy áo màu tím nhạt chân thoăn thoắt đưa lên hạ xuống theo nhịp nhảy nhót của quả cầu lông vũ, chốc chốc nàng đưa tay lên vén những sợ tóc mai bị gió thổi vào mặt làm cản tầm nhìn, nụ cười tươi tắn quen thuộc ấy làm hình ảnh cố nhân trong tâm trí Thái Hậu hiện về rõ mồn một.
– Trên đời sao lại có người giống nhau như vậy!
Thái Hậu cảm thán thốt lên rồi nhanh chân đi đến chỗ Thu Đào trong tiếng hô của thái giám Diên Ninh Cung:
– Thái Hậu giá đáo!
Thu Đào nghe thấy hai từ “Thái Hậu” như có luồng điện chạy dọc sống lưng! Nàng cứng đơ người mặc cho quả cầu rơi xuống đánh “bẹp” trước mặt. Sau phút “đứng hình” vì lại gặp phải một nhân vật lịch sử nổi tiếng, người được cho là nghi phạm số một gây ra huyết án Lệ Chi Viên, Thu Đào mới luống cuống quỳ sụp xuống lắp bắp:
– Thái Hậu.. vạn phúc!
Thái Hậu nhìn trân trân vào mặt Thu Đào một lúc lâu trong sự hoang mang của nàng, đoạn bà dùng một thái độ đầy nghi hoặc hỏi:
– Ngươi là gì của Lê Mỹ Nhàn?
Nghe đến cái tên lạ hoắc, Thu Đào ngẩng đầu lên ngơ ngác đáp:
– Tiểu nữ không biết Lê Mỹ Nhàn là ai!
Thái Hậu bước đến nâng cằm Thu Đào lên để nhìn cho kỹ. Tuy không phải là giống nhau hoàn toàn, nhưng chỉ có thể là mẹ con ruột hoặc người trong gia tộc mới có thể giống nhau đến như vậy. Ai thì bà có thể nhận nhầm, chứ Lê Mỹ Nhàn – một nghĩa nữ của dì ruột suýt chút đã tiến cung làm phi, đoạt mất vinh hoa phú quý của mình – thì làm sao Thái Hậu có thể quên được!
Năm xưa khi Thái Tông tuyển tú, Lê Mỹ Nhàn là con gái nhà quan nổi danh đoan trang xinh đẹp nên được chọn tiến cung. Nguyễn Thị Anh (*) đã dùng quỷ kế bỏ độc vào son phấn hại Mỹ Nhàn mặt nổi đầy mụn đỏ và bị loại, sau đó nghiễm nhiên được tiến cung thay chị hầu hạ thánh thượng. Về sau, nhờ may mối Mỹ Nhàn đã được gả về làm thiếp thứ năm của công thần Nguyễn Trãi, cũng chính là người thê thiếp đang mang thai may mắn được Nguyễn Đức Trung cứu ra rồi hạ sinh một người con gái tại phủ Điện Tiền..
* * * Hết chương 24 —-
Chú thích:
1. (*) Cửu ngũ chí tôn: Chỉ ngôi vua
2. (*) Điển lễ: Nghi lễ – Đây là từ dùng để chỉ các buổi nghi lễ sắc phong cho cung tần thời phong kiến.
3. (*) Hồng nhan họa thủy: Chỉ những người đẹp làm vua say mê dẫn đến mất nước.
4. (*) Bồi giá: Từ cổ chỉ những người hầu được gả theo chủ về làm dâu.
5. (*) Nguyễn Thị Anh: Tên thật của Tuyên Từ Thái Hậu.