“Anh trai anh làm nghề gì? Ba anh nữa?”
“Mẹ anh thì sao? Tình cảm vợ chồng của hai người tốt chứ?”
“Bao lâu thì anh về nhà một lần?”
“Anh đã từng yêu đương chưa?”
“Anh…” Hạ Tu Trạch đang muốn hỏi tiếp thì cổ áo đột nhiên bị xách lên, quay đầu nhìn, chính là anh trai ruột đang cười lạnh lẽo.
“Mày lăn ra đây với anh.”
“Dạ.” Hạ Tu Trạch hậm hực hé miệng, ngã lộn nhào từ trên sô pha xuống, cười hì hì với Chu Tự Hành, đi theo Hạ Tập Thanh vào phòng bếp.
“Nói đi.” Hạ Tập Thanh cúi nhìn chiếc tủ mới tinh, tìm nửa ngày mới thấy một cái nồi nhỏ với thìa, “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
“Không làm gì nha.” Hạ Tu Trạch vo ve trả lời, hai tay chà xát, cũng ngồi xổm xuống giống anh trai, ho khan một tiếng, cẩn thận nói, “Cái kia…anh, em cảm thấy anh giống như, giống như rất thích anh Tự Hành, nên em muốn hỏi thăm giúp anh…” Còn chưa nói xong đã bị Hạ Tập Thanh dùng thìa hung hăng gõ vào trán, “Ai bảo mày là anh thích cậu ấy?”
Hạ Tu Trạch tủi thân xoa xoa đầu, “Là…em cảm thấy thế…anh vẽ nhiều tranh về anh ấy như vậy, hơn nữa, nãy anh ấy hiểu lầm anh, anh cũng không tức giận…”
Vừa dứt lời liền nghe thấy Hạ Tập Thanh cười lạnh, anh đứng lên.
“Chính vì không thích nên anh mày mới lười giải thích.”
“Vậy anh việc gì phải sợ em gán ghép?” Hạ Tu Trạch cũng đứng lên theo, “Nếu anh không thích anh ấy, em thất bại cũng có gì quan trọng đâu?”
Đúng thậ là…Hạ Tập Thanh bỗng chốc không thể phản bác lời nói của tên nhóc này, anh khó chịu nhìn nó, nhéo nhéo cổ áo đồng phục của Hạ Tu Trạch, “Mày bớt gán ghép đi, anh tuyệt đối không thích cậu ấy đâu.”
Hạ Tu Trạch cười hắc hắc, lập tức bày ra bộ mặt xin tha, nắm nắm tay anh, “Em biết rồi, không gán ghép, không gán ghép.” Nói xong liền túm quai cặp sách bước ra ngoài, lí nhí nói một câu, “Anh không cần tự lập flag* đâu anh ơi.”
(* Lập flag giống như kiểu đặt ra một mục tiêu để tự mình kiêu chiến, thử sức ý.)
Sau đó vì bảo vệ mạng sống mà chạy té khói.
Gần đây đúng là đối xử quá nhân từ với nó rồi, ba ngày không đánh là muốn lật ngói lên lóc nhà ngồi. Hạ Tập Thanh thấp giọng mắng một cậu, chân đá vào cánh cửa tủ bát.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Chu Tự Hành một mình ngồi trên sô pha, vừa xấu hổ, vừa nhàm chán, chỉ có thể quay đầu ngắm nhìn ngôi nhà. Tầng này chỉ có hai căn hộ, một căn phía đông, một căn phía tây, bố cục gần như là giống nhau. Nhưng Hạ Tập Thanh xuất thân từ nghệ thuật, nên hiển nhiên cách trang hoàng là bất đồng, căn nhà tràn ngập phong cách cá nhân của anh. Bối cảnh là hai màu đen trắng, xen vào ít sắc đỏ không có quy luật, không hoàn toàn lãnh đạm, cũng không thiếu đi sự nhiệt huyết.
“Anh Tự Hành…”
Thanh âm Hạ Tu Trạch đột nhiên xuất hiện, dọa Chu Tự Hành suýt nhảy dựng, quay lại nhìn đã thấy một cái đầu ghé vào sô pha, đôi mắt nhìn cậu, gương mặt tươi cười đáng yêu.
Nói thật thì khi Hạ Tu Trạch cười rộ lên giống Hạ Tập Thanh như đúc, Chu Tự Hành có thể muốn tìm những nét tương đồng trên gương mặt họ.
Nếu Hạ Tập Thanh cười với cậu như vậy, gọi cậu là…
“Anh Tự Hành?”
Ảo tưởng kỳ quái xuất hiện trong đầu bị Chu Tự Hành dùng lý trí đánh tan, cậu hơi hoảng loạn nhìn Hạ Tu Trạch.
“Sao vậy?”
“Không có gì,” Hạ Tu Trạch quỳ gối trên thảm, dịch dịch đến bên người Chu Tự Hành, cười hì hì nhìn cậu, “Em muốn hỏi anh, anh có biết nấu cơm không?”
Chờ đến khi Chu Tự Hành bước vào phòng bếp, thấy Hạ Tập Thanh đang đứng trước bếp điện, cầm điện thoại di động. Còn chưa đi vào, một mùi khó hiểu đã bay tới, cậu lập tức tiến vào, tắt bếp đi.
“Cậu làm gì đấy?”
“Anh muốn độc chết bọn tôi à?” Chu Tự Hành nhìn thoáng qua thứ đen xì trong nồi, “Cái gì đây?”
“Trứng chiên đó.” Hạ Tập Thanh theo tầm mắt của Chu Tự Hành nhìn vào trong nồi, phán một câu xanh rờn, “Thế mà cũng không nhìn ra à?”
Chu Tự Hành thở dài, kéo ống tay áo lên, lấy một cái chảo ra, đổ cái gọi là “trứng chiên” vào thùng rác, rửa rửa nồi, “Vẫn là để tôi làm cho, tôi không muốn vì tin ngộ độc thức ăn mà lên báo ngày mai.”
“Tôi nghĩ là cậu chỉ không muốn bị phát hiện chuyện xảy ở nhà tôi mà thôi.” Hạ Tập Thanh nhún vai, dựa lưng vào quầy bếp, tháo tạp dề trên người xuống ném sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt đá cẩm thạch, “Có quan hệ với loại người như tôi…”
Âm cuối lời anh nói vẫn như vậy, kéo vừa dài vừa nhẹ, giống như đang tán tỉnh, mỉa mai bản thân như một người không liên quan.
“Xin lỗi.”
Hạ Tập Thanh ngần người, động tác tay đều ngừng lại.
Chu Tự Hành vừa đảo đảo nồi, vừa nói chuyện, “Vừa nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh. Tôi không nên luôn dùng thành kiến để đánh giá anh, phán xét những việc anh làm, như vậy vừa không lý trí, cũng không công bằng với anh.” Cậu cầm lấy trứng gà ở bên cạnh, đập lên thành chảo, âm thanh chiên trứng xèo xèo khiến phòng bếp càng thêm im ắng. Trong lòng Chu Tự Hành thấp thỏm, cậu không biết mình xin lỗi thế đã đủ thành khẩn chưa, cũng không biết Hạ Tập Thanh đang trầm mặc suy nghĩ điều gì.
“Tôi…”/ “Cậu vì sao phải xin lỗi?”
Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời xấu hổ kết thúc.
“Chỉ là muốn xin lỗi thôi.” Chu Tự Hành đặt trứng gà chiên xong lên một cái đĩa, “Hiểu lầm anh là do tôi sai, đã sai thì nên xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ không không có chứng cứ mà đã vu oan cho anh như thế nữa.”
“Chứng cứ?” Hạ Tập Thanh bỗng cười rộ lên, “Thế nào? Cậu còn muốn có ngày bắt gian tôi trên giường sao?”
Chu Tự Hành lập tức nghẹn lời, ý tứ của cậu lại bị Hạ Tập Thanh xuyên tạc, đang nghĩ tìm từ thích hợp để giải thích, Hạ Tập Thanh đã mở miệng, ngữ khí lãnh đạm, “Cậu không cần xin lỗi tôi, tôi chính là loại người đó, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, bình thường cũng không như vậy.”
Những lời này gần như là anh buột miệng nói ra sau khi nghe được câu xin lỗi của Chu Tự Hành, còn chưa kịp để não suy xét.
Quan tâm và xin lỗi là những điều anh chưa từng cảm nhận, làm anh yếu ớt, thất thố, làm anh lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu. Nhưng cố tình, Chu Tự Hành chứa đầy những điều đó, cứ như thiên địch nắm trong tay toàn bộ yếu điểm của anh vậy.
Anh xoay người, cần thận rửa sạch ngón tay mình, “Đừng cho rằng cậu hiểu tôi, thực thế thì, cái cậu gọi là “vu oan” mới là tôi chân chính.” Cảnh tượng này khiến Chu Tự Hành nghĩ tới cảnh hung thủ rửa tay sau khi giết người.
Mỗi câu mỗi chữ Hạ Tập Thanh nói ra đều nhẹ nhàng, bình thản, động tác trên tay cũng không ngừng, dòng nước lạnh lẽo chảy qua các kẽ ngón tay anh, “Tôi thích theo đuổi người khác, chứng kiến quá trình một người trao tâm cho tôi khiến tôi cực kì thỏa mãn, nhưng khi có được rồi tôi sẽ thấy phiền chán, tìm mọi cách để rời đi, hơn nữa sẽ không mang trái tim kia theo, vì rất phiền.” Hạ Tập Thanh rút tay ra, bọt nước ngừng lại, lấy một tờ giấy ăn trên mặt bàn, lau những vệt nước còn lại trên ngón tay, “Cho nên cậu nói không hề sai, tôi chính là một tên cặn bã.”
Vo tròn tờ giấy ướt nhăn nhúm rồi ném vào thùng rác, Hạ Tập Thanh chống tay lên quầy bếp, nghiêng đầu tiến đến gần bờ vai Chu Tự Hành, động tác này thân mật giống như một đôi tình nhân vừa hôn má.
Cặp mắt lười biếng nhìn chằm chằm sườn mặt Chu Tự Hành, nhẹ giọng giống như đang nói mớ, “Sợ sao?”
Chu Tự Hành không hiểu vì sao Hạ Tập Thanh lại trực tiếp ngả bài, với tính cách của anh, có thể lừa bao lâu thì lừa bấy lâu mới là cách thường làm. Giống như khổng tước xòe đuôi, giống như người thân sĩ luôn mang bộ mặt dịu dàng nhất tới hấp dẫn người khác, dẫn dắt họ, làm họ cam tâm tình nguyện rơi vào cái bẫy này.
Thật ra, không chỉ riêng Chu Tự Hành không hiểu, chính Hạ Tập Thanh cũng không hiểu rõ mình.
Anh cảm thấy bản thân hiện giờ thực xa lạ, mất bình tĩnh, không ngụy trang, bỗng nhiên xé bỏ lớp mặt nạ của chính mình, để gương mặt đầm đìa máu chảy lõa lồ trước đối phương.
Anh đã gặp được rất nhiều con mồi, những Chu Tự Hành là người đặc biệt nhất. Từ lúc bắt đầu cậu đã thấy được thói hư tật xấu anh luôn che dấu, tất cả ngụy trang trước cậu đều mất đi hiệu lực, tiếng “thích” dối gian này anh cũng tự chủ động vạch trần, rõ ràng muốn để bộ mặt xấu xí, thối rữa nhất của mình triển lãm trước cậu, giống như một tác phẩm nghệ thuật quái dị để mặc người ta bình xét.
Có lẽ bởi vậy mà Chu Tự Hành trở thành con mồi Hạ Tập Thanh mong ngóng nhất.
Cho tới nay là đều mục tiêu săn bắn hàng đầu.
Không nghĩ tới Chu Tự Hành vẫn luôn an tĩnh nấu đồ ăn, bỗng nghiêng mặt qua, bằng khoảng cách cực gần, nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp ngả ngớn của Hạ Tập Thanh, gương mặt như được tạo hóa điêu khắc không mang bất cứ biểu cảm gì, chỉ đạm mạc.
“Tôi sợ cái gì?”
Giống như lần trong mật thất vậy, thanh âm Chu Tự Hành giống như tiếng chuông của Nhà thờ Thánh Maria Bách hoa* vậy, một tiếng đánh thẳng vào trái tim anh.
(*Nhà thờ Thánh Maria Bách hoa hay còn gọi là Nhà thờ Chính tòa Florence.
“Sợ anh theo đuổi tôi, hay sợ tôi trao tâm cho anh?”
Trong nháy mắt này, Hạ Tập Thanh cảm giác máu toàn thân đang chảy ngược lên.
“Nếu anh chỉ cho tôi hai lựa chọn này,” Khóe miệng Chu Tự Hành hơi cong lên, “Tôi đều không sợ.”
Hạ Tập Thanh nghiền ngẫm ý ngoài lời của Chu Tự Hành. Đều không sợ. Không sợ cái trước là vì khinh thường sự theo đuổi của anh, còn không sợ cái sau, vì cậu chắc chắn sẽ không động tâm.
Giờ khắc này, Hạ Tập Thanh cảm giác sự kiêu ngạo của mình lần đầu tiên bị nghi ngờ và khiêu khích, chỗ nào đó trái tim u ám bỗng vụt lên một vệt sáng, bùng lên ngọn lửa thiêu máu anh nóng hầm hập.
Anh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng cọ cọ cằm Chu Tự Hành, không chờ đối phương phản ứng lại đã cong mí mắt cười cười, trong mắt tràn đầy sự ái muội lộ liễu.
“Tốt nhất là cậu nên thế…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tính cách Hạ Tập Thanh là loại tính cách tránh né sự gắn bó điển hình. Tính cách này thường được hình thành từ những trải nghiệm thời thơ ấu. Biểu hiện thường thấy là sợ sự thân mật, sợ hãi có và duy trì quan hệ thân mật với mọi người, thường xuyên bảo trì một loại tính cách giả và trạng thái độc lập, ép xuống khát vọng và nhu cầu của bản thân với các mối quan hệ thân mật.
Tính cách tránh né sự gắn bó của Hạ Tập Thanh tương đối đặc biệt, vì anh còn là người phong lưu thành nghiện. Kiểu người này vô cùng chủ động tìm kiếm các mối quan hệ thân mật, nhưng khi quan hệ được thành lập, họ lại nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, bạc tình, tìm mọi cách để thoát ra vì họ căn bản không tin sẽ có người yêu mình thật sự. Cho nên không ngừng tìm kiếm, nhưng luôn thất bại, sau khi lấy lại tự tin thì một lần nữa thử lại, cứ như vậy, rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính, không thể tự kiềm chế bản thân.