Anh như một bức điêu khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết. Làn da trơn láng như lụa, cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc.
Cảm giác như tôi đang chạm mặt một sinh vật lạ hoàn toàn không liên quan gì tới thế giới này. Đây làm sao có thể là thân hình của con người chứ. Anh trút bỏ áo choàng ngủ, chậm rãi lên giường và kéo vai tôi lại gần.
Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp hơn khi nuốt vội nước bọt trong cổ họng.
Những hành động này không hề đáng sợ. Nhưng tôi không thể không cảm thấy mình đã trở thành một chú gà con bị kẹt dưới chân của con quái vật hoang dã.
“Em có vẻ sợ hãi.”
“E – Em không biết nữa…”
“Em run rẩy như thể tôi sắp nuốt sống em vậy.”
Tôi đã nghĩ anh bất mãn, nhưng anh chỉ lặng im, thay vì thẳng thừng với tôi. Có vẻ anh ít gay gắt hơn bình thường một chút. Tôi cố gắng trung vào các đường nét thẩm mỹ trên cơ thể anh ấy, để có thể hoà hợp với tâm trí của anh.
Bờ vai rộng, vòm ngực rắn chắc như kim loại, eo thon, cặp đùi như được điêu khắc tỉ mỉ,…
Một khung cảnh đầy gợi cảm.
Đến mức tôi phải tự cảm thấy tội lỗi khi dám nhìn vào thân hình chói loá ấy.
Tôi cố gắng nở nụ cười trong khi đang lấy lại nhịp thở của mình.
Izek nâng tôi lên bằng cánh tay chắc khoẻ và đặt tôi ngồi lên đùi mình. Anh cởi bỏ đồ ngủ của tôi. Tấm vải mỏng trượt xuống làm lộ bờ vai.
“Thả lỏng nào. Ta cũng không giỏi về chuyện này.”
“E – Em đâu có lo lắng…”
“Đừng cắn môi nữa. Không phải đây là việc của ta sao?”
… Nhìn xem. Chồng à, ngài thực sự là người theo chủ nghĩa khổ hạnh sao? Là cái người thối nết đó à? Tại sao ngài lại giỏi chuyện chăn gối như này chứ? Đây là năng khiếu, là năng khiếu mà mọi người đồn thổi sao?
Dù có rất nhiều nghi vấn trong đầu, nhưng tôi vẫn bớt căng thẳng một chút.
Người đàn ông vời cởϊ áσ tôi đang túm nhẹ mái tóc của tôi và vuốt sang một bên.
Đúng lúc đó, cơ thể đang ôm lấy tôi đột nhiên cứng lại.
Bàn tay vừa vuốt tóc tôi khựng lại, tiếng thở của anh trở nên chậm hơn. Có chuyện gì sao?
“….Gì đây?”
Ngón tay thô ráp quét qua bả vai tôi. Thị lực của các hiệp sĩ có vẻ rất tốt trong ban đêm.
Tôi đã nghĩ anh sẽ không thể nhìn thấy nó. Ôi trời, giờ chúng tôi sẽ bị gián đoạn bởi nó mất.
“Em bị thương từ hồi nhỏ trong khi đang chơi đùa.”
“Ta không được nghe kể về vết sẹo. Em đã bị thương tới mức nào mà lại có vết sẹo như này?
Tôi chẳng quan tâm trên người mình có những cái gì, chứ đừng nói đến các gia nhân phục vụ trong dinh thự sẽ báo cho anh biết. Hơn nữa, từ trước đến giờ tôi đều tự tắm rửa.
“Em đã chơi trò làm xiếc với các anh trai và anh em họ, hơn nữa người chỉ huy lại là một đứa trẻ nghịch ngợm. Anh ta đã cầm roi huơ đi huơ lại trong sự phấn khích và đã có tai nạn xảy đến. Cũng may là nó nằm ở chỗ khuất trên cơ thể, chứ không như vết sẹo ở ngay sau cổ của anh họ em.”
Mặc dù tôi đã kể câu chuyện bằng cách vui vẻ nhất cùng với tiếng thở dài, nhưng cảm giác khó xử vẫn tiếp tục kéo dài và tất cả chìm vào im lặng.
Izek không nói gì cả mà chỉ nhìn vào lưng tôi.
Tôi nơm nớp vì không thể thấy được biểu cảm treo trên khuôn mặt anh bởi tôi đang quay lưng vào anh ấy.
Tôi đã định tiến thêm vài bước nữa, nhưng –
Izek cứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi khiênns tôi không dám cử động. Tay anh bất ngờ di chuyển và kéo áo tôi lên.
Hả?
“Sao vậy ạ?”
“….”
Không có hồi âm.
Thay vào đó, Izek mặc lại đồ ngủ cho tôi và thắt dây đai lại.
Tôi tự hỏi rốt cuộc mọi chuyện là sao, đầu óc trắng xoá.
Do vết sẹo? Anh ấy không muốn thấy nó à?
Tôi biết anh hơi kén chọn một chút… Tôi cứ nghĩ là anh sẽ không bận tâm, nhưng hoá ra là sai rồi.
Những vết sẹo chết tiệt không chỉ có trên bả vai tôi. Chúng còn rải rác sau đùi của tôi nữa. Những vết sẹo này không thể biến mất ngay cả khi chúng đã lành. Ngay cả khi chúng được chữa trị bởi Thánh lực thì những vết sẹo vẫn sẽ còn đó mà không có cách nào xoá được. Vết sẹo không quá mau, vậy nên tôi đã định ninh rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi cứ nghĩ… cứ nghĩ là sẽ không phải là chuyện to tát nếu anh nhìn thấy nó, nhưng phản ứng của anh…
Hay có lẽ vấn đề không nằm ở vết sẹo?
Là tôi quá lo sợ ư?
Anh ấy bực mình vì tôi cứ cứng đờ ra và chỉ biết rêи ɾỉ dù cho tôi là người đề nghị chuyện này? Không, anh ấy đã lờ mờ nhận ra tôi đang nói dối.
Làm gì có chuyện ái nữ của Giáo hoàng lại bị thương kinh khủng như vậy vì nô đùa chứ, đó hẳn phải là vết thương mà tôi đã bị trừng phạt vì lỗi lầm mình gây ra.
Đó là lý do anh không muốn tiếp tục…
Nói gì đi, đồ máu lạnh!
Tôi không thể để vuột cơ hội hiếm hoi này được. Với lòng quyết tâm cháy bỏng, tôi quay người lại đối mặt với anh, người đang ngồi khoanh chân trên giường.
Tôi chầm chậm đặt tay lên vòm ngực rắn rỏi, vạm vỡ của anh.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua.
Izek theo dõi những hành động của tôi trong suốt khoảng thời gian vừa nãy, cuối cùng cũng mở miệng, “Em đang định làm gì?”
“Em đang cố đẩy ngài xuống giường. Em… Em làm sai điều gì rồi đúng không? Em làm ngài khó chịu sao?
“Không phải vậy.”
“Vậy thì tại sao…”
“Ta nghĩ hôm nay không phải ngày phù hợp với ta.”
Giọng điệu hoàn toàn nghiêm tục vang lên.
Tại sao đột nhiên lại như này? Thậm chí còn không phải là ngày Sabbath!
Tôi chờ mong anh sẽ đẩy tôi xuống giường ngay lập tức, nhưng Izek chỉ bất động ngồi đó và nhìn tôi một lúc lâu. Trong bóng tối mờ ảo của căn phòng, đồng tử như ngọn lửa đỏ rực loé lên vẻ hiếu kì.
Trông anh như đang tức giận và chìm vào đống suy nghĩ ngổn ngang, đồng thời cũng đầy bí ẩn.
“Còn nữa không?”
“Dạ?”
“Vết sẹo khác mà ta chưa biết?”
Tôi muốn tự đánh vào đầu mình. Quả nhiên là vì vết sẹo! Đang tra hỏi tôi rằng liệu vết sẹo đó có đúng là vết thương hồi nhỏ trong lúc chơi đùa không chứ gì, đâu cần phải phiền phức đến thế. Cái tên phiền toái này!