[Yêu yêu yêu quá: Trân phi.] [Sỉ đây A Mỹ: Bị Từ Hi độc chết.] [Đảng Tứ gia: Hài tử đáng thương, một hoàng đế khôi lỗi.] [Đế Quốc Chi Ưng: Có chỗ giống với Sùng Trinh hoàng đế của triều Minh, đều có mong muốn cứu lấy đế quốc, đáng tiếc, đều thất bại.]
“Sùng Trinh, cho nên Quang Tự là vị hoàng đế cuối cùng của Đại Thanh chúng ta?” Dận Tường gặp chút chút khó khăn khi đọc rõ từng chữ. “Vậy mà lại bị người độc chết?”
Những chuyện như thí quân khiến Dận Tường không thể tưởng tượng nổi.
“Mất nước chi quân, bị người ta độc chết cũng không hiếm lạ, những vị quân chủ như vậy cũng không ít trên sử sách.” Dận Chân lại tiếp thu rất nhanh. Trong lịch sử, những hoàng đế không có hoàng quyền, có số phận bi thảm, rất nhiều. Thắng làm vua thua làm giặc, Quang Tự hoàng đế như thế này, cũng không kỳ quái.
[Mọi người đều nói đúng, Đồng Trị hoàng đế là con trai duy nhất của Hàm Phong, hắn mới 6 tuổi đã đăng cơ, còn nhỏ hơn Khang Hi. Một đứa trẻ 6 tuổi tất nhiên không có khả năng thống trị quốc gia. Cho nên trước khi chết, Hàm Phong liền để lại tám vị cố mệnh đại thần cho Đồng Trị. Hắn hy vọng con trai của mình có thể thuận lợi lớn lên, tự mình nhiếp chính giống như Khang Hi. Đáng tiếc, hắn còn chưa nhập thổ vi an, mẹ đẻ của Đồng Trị là Từ Hi thái hậu liên hợp với mẹ cả Từ An thái hậu thành cung thân Vương Dịch phát động chính biến, đánh ngã tám vị đại thần cố mệnh.] [Lúc sau chính là hai vị thái hậu buông rèm nhiếp chính, dã tâm của Từ Hi cũng ngày càng lớn, bà bắt đầu muốn khống chế toàn bộ triều Thanh, đi trên con đường có quyền lợi cao nhất. Đồng Trị hoàng đế chỉ làm hoàng đế có 13 năm, lúc chết chỉ mới có 19 tuổi. Nguyên nhân tử vong của vị này cũng có nhiều suy đoán, nói là vì chuyện nam nữ mà nhiễm bệnh giang mai, có người nói là do bị mẹ ruột tạo áp lực, bảo hắn thân cận với phi tử mà mẹ ruột thích khiến hắn bị áp lực và buồn bực. Cách nói chung (*) khác là bị bệnh đậu mùa.](*) Bản covert là Quan Phương, tức là ghi chép của sử quan, nhưng Thảo không biết thay bằng từ nào cho trôi chảy nên thay từ “chung”, cảm thấy chưa sát nghĩa lắm nên viết ra cho mọi người hiểu.
[Nhưng, hoàng thất Thanh triều từ thời Khang Hi đã bắt đầu có thói quen chủng đậu cho hoàng tử, hoàng tôn, đến thời của Đồng Trị, kỹ thuật này nên an toàn hơn, khi còn nhỏ, Đồng Trị nên bị chủng đậu rồi mới đúng. Vậy nên. chủ kênh cảm thấy, nguyên nhân tử vong của Đồng Trị không hẳn là bệnh đậu mùa, nếu bị đậu mùa mà chết, sao lại không có ghi chép về hậu cung tránh đậu khi Đồng Trị chết. Từ Hi cũng không phải là người mẹ ruột sẽ mạo hiểm bị bệnh truyền nhiễm với con trai.] [Yêu yêu yêu quá: Ghi chép chung sao (quan phương), vì mặt mũi hoàng gia thôi, nhất định không thể công bố chân tướng hoàng đế chết vì bệnh hoa liễu.] [Đàn Tứ gia: Cũng có thể là do Từ Hi hại chết, dù sao khi Đồng Trị lớn thì sẽ tự mình nhiếp chính, Từ Hi muốn tiếp tục cầm quyền, áp lực sẽ ngày càng lớn. Về phần con trai ruột, sao có thể quan trọng bằng quyền lực trong tay. Võ Tắc Thiên còn có thể giết nữ nhi ruột thịt của mình vì quyền lợi. Lã hậu cũng có thể độc chết cháu trai ruột của chính mình.] [Đồng Trị chết, không để lại một nhi một nữ nào, Từ Hi là mẹ ruột cũng chẳng thương tâm gì, hai giờ sao đã bắt đầu thương nghị quân vương kế vị ở Tây Noãn Các tại Dưỡng Tâm Điện. Vì quyền lợi của mình, Từ Hi lựa chọn nhi tử của muội muội mình, thứ tử của Thuần Hiền Thân Vương Dịch Hoàn, Ái Tân Giác La Tải Điềm chỉ mới bốn tuổi, Ở thời điểm quốc gia bấp bênh nên tuyển một quân chủ có năng lự thừa kế. Đáng tiếc, sẽ không bao giờ xuất hiện trường hợp như vậy và cũng không chỉ có một mình Thanh triều.] [Sau này chính là hai vị Thái hậu buông rèm nhiếp chính như cũ, đợi đến khi Từ An thái hậu hoăng thệ, Từ Hi càng không kiêng nể gì.] [Đợi đến năm Quang Tự thứ mười lăm, Quang Tự đại hôn, Từ Hi mặc kệ những phản đối để cho hắn tự mình nhiếp chính, đương nhiên, dù vậy thì Quang Tự hoàng đế cũng chẳng có được bao nhiêu quyền. Chỉ là, hoàng đế còn trẻ, không muốn làm khôi lỗi. Trong phạm vi quyền lực của mình có hạn, muốn thi triển khát vọng chính trị của chính mình.] [Năm Quang Tự thứ hai mươi, chiến tranh Giáp Ngọ (Nhật – Thanh) bùng nổ, nước Nhật lấy cớ là bảo vệ kiều dân tăng binh ở Triều Tiên, thật ra, mục đích của họ là triều Thanh. Chiến tranh trở thành mây đen bao phủ toàn bộ quốc gia. Lúc trước, triều Thanh bị ngoại quốc bắt nạt là không có tính khí, rất nhiều người không nhìn ra chiến tranh, những người muốn cầu hòa trong triều đình cũng không ít. Nhưng, Quang Tự lại cảm thấy nếu bọn họ lùi bước, vậy Trung Quốc từ đây sẽ không an gối chi nhật.] [Chúng ta có học lịch sử thì đều sẽ biết, Quang Tự nói không sai. Đáng tiếc, trận chiến này có sự chênh lệch quá lớn. Triều Thanh thất bại, toàn bộ lục quân Bắc Dương bị diệt. Lúc sau, chính là hiệp ước tang quyền nhục quốc – “Hiệp ước Mã Quan” (Hiệp ước Shimonoseki). Cắt nhường bán đảo Liêu Đông, Đài Loan cùng những đảo nhỏ phụ thuộc, quần đảo cho nước Nhật, đền 200 triệu lượng bạc cho Nhật Bản vì chiến tranh. Còn muốn mở ra cát thị, buôn bán ở Trùng Khánh, Tô Châu, Hàng Châu, cho phép Nước Nhật thông thương, lập xưởng tại bến cảng ở Trung Quốc.]Loảng Xoảng!
“Vớ vẩn!” Khang Hi ném đi chén trà trên tay mình. Cả Càn Thanh Cung đều quỳ xuống.
Không chỉ Càn Thanh Cung, toàn bộ kinh thành đều có âm thanh ném đồ này nọ, đặc biệt là ở trong phủ của mấy vị hoàng tử.
“Tứ ca bớt giận, sẽ tổn hại đến thân thể.” Dận Tường nghe thấy nội dung của “Hiệp Ước Mã Quan” kia cũng bị tức không nhẹ, nhưng thấy Tứ ca nổi giận, hắn vẫn nên áp chế xuống ngọn lửa trong lòng, đi trấn an đối phương.
“Khó trách, khó trách.” Dận Chân há mồm, thở dốc. “Khó trách người đời sau lại khinh thường khi nói về tên bại gia tử Hoằng Lịch này, khó trách người đời sau không tôn trọng gì Hoàng Lăng Đại Thanh.”
“Tứ ca, huynh đừng nóng giận, nếu chúng ta đã biết chuyện của đời sau, vậy thì cũng có thể thay đổi lịch sử.” Ngữ khí Dận Tường kiên định, những lời này không phải để an ủi thân ca. Mà là những lời bản thân hắn nghĩ trong lòng.
Dận Chân nhìn dáng vẻ của thân đệ, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Thập Tam có lòng tin như vậy, hắn sao có thể lạc ở phía sau.
“Thập Tam, bệnh của đệ phải điều trị thật tốt. Gánh thì nặng mà đường thì xa.”
“Được, Tứ ca, đệ biết.” Dận Tường nghe lời, đáp ứng, nếu có thể sống, ai lại muốn chết.
Phủ Cửu Bối Tử.
“Cửu ca, nước Nhật này chỉ là một nước phụ thuộc của chúng ta, vậy mà cũng dám mơ ước mẫu quốc, thật to gan.” Cả giọng nói của Dận Ngã đều tràn ngập sự nổi giận.
Tâm tình của Dận Đường cũng không khá hơn là bao, hoàng tử bọn họ đều rất cao ngạo, nghe được những điều sỉ nhục như vậy, không giận mới lạ.
“200 trăm triệu lượng bạc, khẩu vị lớn thật. Cũng không sợ ăn không nổi.”
“Hậu nhân Lão Tứ ăn cơm trắng sao, lại bị một nữ nhân áp chế, còn những tôn thất kia, vậy mà đứng nhìn Từ Hi tham gia vào chính sự, làm nhiễu loạn triều cương.” Dận Đường rất muốn đi đến Ung Vương Phủ để chất vấn vị Tứ ca tốt kia. Đối phó với huynh đệ thì tâm ngoan thủ loạt, giáo dục hài tử thì lại kém cỏi.
Dận Ngã nghe thấy Cửu ca nhà mình lại đẩy vấn đề lên đầu Lão Tứ, dù trong lòng có nhiều lời phản bác, nhưng nghĩ đến mỗi lần Cửu Ca chống lại lão tứ giống như bị mất đi lý trí vậy. Dận Ngã sáng suốt giữ im lặng.
“Cửu ca, hoàng a mã coi trọng mỏ bạc nước Nhật, trước đây còn bận tâm thanh danh, hiện giờ chỉ sợ sẽ không từ thủ đoạn.” Dận Ngã nói sang chuyện khác.
“Có khả năng này, lão gia tử muốn mặt, nhưng đợi buông xuống, rất có khả năng sẽ phái người ra ngoài.” Trước đó hoàng thượng còn đi lừa mọi người việc lập Thái Tử, kết quả lại đi hố Lão Bát. Nói chuyện không giữ lời, thì người khác có thể làm gì được hắn. Nước Nhật lại đạp lên ranh giới cuối cùng của lão gia tử, tương lai như thế nào cũng không thể dự đoán được.
“Hắc, hắc, Cửu ca, đây chính là mỏ bạc, chúng ta có nên nhúng tay vào không, nước Nhật đáng ghét, bạc cũng không thể không tranh.” Dận Ngã cảm thấy hai người này cũng không mâu thuẫn gì. Nếu hai người huynh đệ bọn họ có kết cục giống với lojch sử, vậy chuẩn bị nhiều bạc một chút có thể tạo nên một đường lui cho hậu nhân cùng sinh hoạt tương lai của mình.
“Này.” Dận Đường trầm tư, mấy năm nay, hắn buôn bán cũng kiếm không ít, nhưng tiêu dùng cũng rất lớn,gia nghiệp còn lại cũng không nhiều. Phần phí tiền nhất là đầu tư cho Lão Bát, nếu có thể giảm đi, vậy hắn cũng chẳng cần đi tranh ngụm canh này. Nhưng hình như, Lão Bát cũng không có từ bỏ, dù bản thân biết được Lão Tứ thắng. Nhưng cũng vì vậy mà sẽ xảy ra biến số. Có lẽ, Lão Tứ cũng sẽ trở thành một phế Thái Tử, nên hắn cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ.
“Ai, lão gia tử không thể lập một thái tử sao.” Dận Đường than thở một câu.
Nếu lão gia tử dứt khoát lập lão Tứ thành thái tử, vậy hắn có lý do đi xuống chiếc thuyền của Lão Bát này. An phận mà sống, mười năm sau, Lão Tứ cũng sẽ không muốn giết hắn.
“Cửu ca, đệ biết huynh khó xử, nhưng huynh không cảm thấy đây là một cơ hội sao, Hoàng a mã mưu tính mỏ bạc nước Nhật, vậy sẽ chọn một người đi chủ trị đại cụ Nước Nhật. Xét thấy ý tứ của Hoàng a mã không muốn mỏ bạc này nhập quốc khố, vậy người được phái đi sẽ nằm trong đám huynh đệ của chúng ta. Nếu hai người chúng ta đi nước Nhật ở mấy năm, chẳng những có bạc, cũng có thể kéo ra khoảng cách với Lão Bát, rời thuyền cũng sẽ trở thành chuyện thuận lý thành chương.”
“Đệ.” Làm sao biết được gia muốn rời thuyền. Đận Đường có chút nghi hoặc nhìn Lão Thập, chẳng lẽ hắn thể hiện rõ vậy sao.
“Hắc hắc, Cửu ca, hai anh em chúng ta có quan hệ như thế nào, là huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Cửu ca huynh vểnh mông một cái là đệ liền biết huynh… khụ khụ, nói sai, nói sai.” Dận Ngã nhìn thấy ánh mắt tử vong của Dận Đường, liền vội vàng vỗ nhẹ miệng mình.
“Cửu ca, chúng ta cũng được xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Lão Bát. Không nói đến chuyện khác, những phần tiền bạc bỏ ra vì Lão Bát, có thể mua cả một gia nghiệp một đời cho vài đứa con trai. Hai anh em chúng ta không có bản lĩnh gì cũng không thể kiếm được tước vị. Vậy, phương diện tiền tài cũng nên chuẩn bị một chút. Huynh thấy có đúng không?” Lời nói Dận Ngã rất thấm thía.
“Ai, sao lại không đúng, dù sao thì đời này cũng đừng mong hưởng phúc gì. Nhưng cũng phải suy nghĩ vì nữ nhân và mấy đứa nhỏ trong nhà. Kể từ khi biết được Hoằng Trinh bị… Lưu thị vẫn đang khóc, những thiếp thất có nhi tử khác cũng gây ồn ào khiến đầu của gia bị đau.” Dù có mối quan hệ tốt với Lão Bát, cũng không thể chịu nổi mâu thuẫn nội bộ như vậy.
“Cho nên, Cửu ca, cần quyết đoán mà không tham gia vào, chúng ta rời đi mấy năm, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu đối với Lão Bát. Nói thật, Bát ca và Hoằng Vượng còn không đáng tin bằng Tứ ca. Nếu Đại Thanh còn không chịu được sau trăm năm, vậy chúng ta còn không phải sẽ trở thành tội nhân của Đại Thanh.”
“Đệ nói cũng có lý, nhưng Lão Thập, hoàng a mã chướng mắt chúng ta cũng không chỉ ngày một ngày hai, đệ cảm thấy hoàng a mã sẽ đồng ý để chúng ta đi sao?” Việc này không phải do họ đồng ý thì thành công.
“Thử đi, tuy hoàng a mã vững tâm, nhưng dù gì thì cũng là cha ruột, hẳn cũng không hi vọng chúng ta rơi vào kết cục bi thảm như vậy. Nếu chúng ta không thể làm chủ, vậy thì làm phụ trợ cũng có thể. Nói thật, Cửu ca, đệ cảm thấy rất hứng thú với ngoại giới. Những người nước ngoài kia vậy mà có thể phái binh từ xa xôi vạn dặm tấn công chúng ta.”
“Thương nhân Tây Dương có thể đến nơi này để buôn bán, thầy tu có thể đến Đại Thanh để truyền giáo, binh lính cũng có thể đến nơi này của chúng ta. Thuyền của Tây Dương bên kia ngày càng rắn chắc. Uy lực cũng ngày càng mạnh,. Cho nên, mấy trăm năm sau đánh tới cũng không kỳ quái.” Dận Đường kết giao không ít người Tây Dương, cũng có hiểu biết.
“Những chuyện hao tổn đầu óc này có hoàng thượng và Lão Tứ lo, những việc chúng ta có thể làm chỉ sợ là không cản trở, không gây chuyện.” Dận Ngã rất tự mình hiểu lấy.
Dận Đường liếc mắt một cái: “Đệ cũng chỉ có bấy nhiêu tiền đồ.”
“Hắc hắc, Cửu ca, vậy chúng ta liền định như vậy, ngày mai, đệ đi đến nhà của Nữu Hỗ Lộc, đi thăm đầu óc chết kia của A Linh A, nếu có thể kéo hắn ra ngoài, thì cũng là vì ngạch nương.” Hắn cảm thấy, cái tính tình kia của A Linh A, nếu cứ đi theo Lão Bát, về sau cũng sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp gì.