Tô Tô bị đẩy ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, Đạm Đài Tẫn khoé miệng dính máu, thưởng thức mũi tên.
Miếng vải đen trên mặt nàng bị lộ, cuối cùng nhìn thấy Kinh Lan An.
Tô Tô sững người, người này có chút quen mắt.
Nàng suy nghĩ một lúc, mình ở trong mộng của Đạm Đài Tẫn đã nhìn thấy người này, là cung nữ đã vứt bỏ Đạm Đài Tẫn, không, có lẽ là nữ quan.
Một người dạy Đạm Đài Tẫn làm người tốt, là nữ nhân thất bại.
Kinh Lan An không trẻ như trong mộng, nàng bây giờ chắc khoảng ba mươi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt nên chỉ có một chút nếp nhăn ở đuôi mắt.
Kinh Lan An nhìn thấy Tô Tô, ánh mắt phức tạp.
Tô Tô vừa ra, nàng không nhịn được mà nhìn Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn được người khác đưa cho một chiếc khăn, hắn vừa lau máu trên khoé miệng vừa nhìn chằm chằm Tô Tô.
“ Diệp Tịch Vụ ta cho ngươi một cơ hội rời đi.”
Mặt Tô Tô bị dính một số vết bẩn, không cảm xúc nhìn hắn:” Cảm ơn, vậy bây giờ ta có thể đi rồi à.”
Hắn nói :” Ngươi có thể thử.”
Hắn giơ nỏ lên, nhắm ngay Tô Tô.
Tô Tô:” Ta cảm thấy bây giờ không muốn thử nữa, để hôm khác thử.”
Đạm Đài Tẫn ném khăn dính máu đi :” Chỉ sợ Diệp Khiếu không nói cho ngươi biết, Gia Dự quan đóng giữ quân lính, không lâu trước đây đã thành Diệp Thành Vũ. Đại ca ngươi ngu xuẩn lại cứng nhắc nên giao quyết định vào tay ngươi. Đương nhiên, cái này cũng không có nghĩa là ngươi không ngốc.”
Lúc hắn nói từ ngu xuẩn trong mắt vẻ mỉa mai.
Trước mặt Tô Tô có người đưa giấy bút.
“Viết thư cho đại ca ngươi, nếu hắn cho qua ngươi có thể rời đi. Nếu không thả thì nghĩ đến cái chết đi.”
Tô Tô biến sắc, nàng không nghĩ đến đại ca lại đóng giữ Gia Dự quan. Diệp Thanh Vũ nếu cho Đạm Đài Tẫn qua, trở về chính là tội phản quốc.
Diệp Thanh Vũ tuyệt đối không sống được.
Nếu như không viết e rằng Đạm Đài Tẫn sẽ giết mình.
Đạm Đài Tẫn muốn nàng lựa chọn, nàng chết hay Diệp Thanh Vũ chết.
Hắn mặc dù đang cười, ánh mắt lại hết sức lạnh lùng, so với trước còn lạnh hơn nhiều. Giống như một con sư tử đang tức giận, vì bảo vệ lãnh địa của mình nên muốn cắn chết nàng.
Tô Tô không rõ vì sao mấy ngày không gặp, thái độ hắn càng cực đoan.
Trong chớp mắt thần sắc Lan An phức tạp.
Lấy thế lực của bọn hắn, kỳ thật hao tổn sức lực cũng có thể vượt qua Gia Dự quan, dù sao chỉ là quan khẩu nhỏ bé không làm khó được binh sĩ Di Nguyệt tộc.
Nhưng mà điện hạ lại trêu đùa để Diệp tam cô nương quyết định.
Đây chính là sự lựa chọn tàn nhẫn, hoặc là mình chết, hoặc huynh ruột chết. Phần lớn con người đều không vĩ đại như vậy.
Như vậy…..
Điện hạ thật ra không có thuốc chữa, muốn nhìn Diệp tam cô nương vì tự vệ mà tử bỏ huynh trưởng của mình.
Hắn giống như hi vọng Diệp Tam cô nương ti tiện đến mức không chịu nổi.
Lan An sắc mặt cổ quái, nàng lại một lần nữa nhìn về Đạm Đài Tẫn.
Mắt thiếu niên đen nháy nhìn Tô Tô.
Giống như từ lúc Tô Tô bước ra, hắn vẫn luôn nhìn nàng, lạnh lùng nà đùa cợt, chán ghét tột độ, bài xích cô nương chật vật thảm hại kia.
Nhưng mà…..cho dù chán ghét một người, cũng không có khả năng chán ghét đến mức như vậy.
So với vũ khí lạnh, hay giết yêu vật lấy nội đan còn cuồng nhiệt hơn.
Ngược lại, Tô Tô tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Nàng từ đầu đã tương đối mờ mịt, lập tức chăm chú nhíu mày, dùng ánh mắt “ ngươi điên rồi” để nhìn Đạm Đài Tẫn.
“Sau một chén trà, Diệp tiểu thư viết không tốt, nàng nắm chặt hai tay đưa cho Diệp Thanh Vũ.”
Tô Tô cảm nhận được sự uy hiếp, đồng thời một đao lạnh nằm ở cổ tay nàng.
Câu Ngọc thấy được sự nguy hiểm, ở tình huống này, khẽ chấn động giống như muốn mở ra.
Tô Tô đè vòng ngọc trên cổ tay lại, ở trong lòng chấn an Câu Ngọc.
“ Đừng sợ, vẫn chưa tới tình huống xấu nhất.”
Câu Ngọc biết, Tô Tô không muốn tổn thương đến mạng của huynh trưởng, nó sợ chủ nhân nhỏ của nó vì bảo vệ mạng một phàm nhân để rồi chính mạng mình cũng không cần.
Tô Tô nói :” Chúng ta đánh cược một lần.”
Gió trên sông thổi quần áo nàng đến nỗi chật vật. Nàng dừng một chút, cầm bút viết.
Cách đó không xa, ngón tay Đạm Đài Tẫn chống đỡ hàm dưới, thần sắc khinh miệt.
Tô Tô liếc hắn một cái, nâng bút bắt đầu viết.
Chuôi đao dời đi một chút, một lát sau, Tô Tô viết xong. Binh sĩ cầm lấy trang giấy đưa cho Đạm Đài Tẫn.
Hắn cầm lấy.
Nhưng khoé miệng cười chỉ duy trì trong chớp mắt, ánh mắt lập tức lạnh xuống.
Kim Lan An nhìn thấy tay hắn nắm chặt trang giấy.
Tô Tô cười nhẹ nhàng, lúc đó là vào sáng sớm, mặt nước nổi lên một tầng sương mù.
Kim Lan An vô thức liếc nhìn tờ giấy trong tay Đạm Đài Tẫn, đúng là một bức tranh.
Trên bức tranh, một hình dáng nữ nhân dùng kiếm đâm xuyên qua nam nhân.
Phía dưới có một số chữ được viết to.
“Có phải rất đắc ý, một ngày nào đó, ta sẽ đâm chết ngươi, ngươi tin không.”
Kim Lan An giống như ngày đầu biết Tô Tô, kinh ngạc nhìn sang.
Hắn giơ nỏ lên, bắn xuyên qua phía Tô Tô.
Tô Tô nhanh chóng lui lại, hai tay dang ra, duy trì cân bằng.
Không biết từ lúc nào trong tay nàng nắm một ít thuốc bột, tới gần nàng bị nàng ném thuốc bột vào người.
Kim Lan An nhận ra, đó là thuốc bột của Di Nguyệt tộc, Diệp Tam cô nương trộm lúc nào?
Tô Tô cởi giày thêu, ném qua phía Đạm Đài Tẫn.
“Đừng làm ta buồn nôn, muốn ta hại huynh trưởng của ta, ngươi nằm mơ cho nhanh.”
Ngón chân Tô Tô trắng nõn đáng yêu, nàng chạy nhanh, Đạm Đài Tẫn tiếp được giày thì nàng đã ngồi ở mạn thuyền.
Nàng cúi đầu xem xét, mùa đông nước có thể đông chết cóng người, cách bờ lại quá xa, giống như không thấy hy vọng.
Không để nàng do dự, sau lưng truyền đến tiếng mũi tên xé gió.
Lúc mũi tên của Đạm Đài Tẫn bắn tới, đồng thời Tô Tô không chút do dự đâm đầu xuống sông.
Nước lạnh khiến Tô Tô kêu lên một tiếng đau đớn.
Chung quanh liên tiếp vang lên tiếng mũi tên xé nát không khí, thêm tiếng kêu sắc bén muốn bắt nàng.
Nàng chịu đựng cái lạnh và sự sợ hãi, không dám nhìn Đạm Đài Tẫn có bao nhiêu phẫn nộ, linh hoạt né tránh mũi tên, không quan tâm hướng phía trước, cứ như vậy bơi.
Nàng như một chú cá con không sợ chết, cũng không quay đầu, càng ngày càng ca.
Mười mũi yên liên hoàn bắn vào bên trong nước.
Đạm Đài Tẫn mặt không cảm xúc, nhìn thấy nàng càng bơi càng xa, góc áo cũng sắp biến mất khỏi tầm mắt, hắn gắt gao cắn khoé môi, cắn đến bờ môi trắng bệch, cuối cùng cười một tiếng hung hăng.
Cung bị hắn ném vào trong nước.
Toé lên từng bọt nước.
Trên mặt đất rơi xuống chiếc giàu thêu tinh xảo.
Đạm Đài Tẫn giẫm lên chiếc giày, không nói không rằng đi vào buồng nhỏ trên tàu.
Thần sắc u ám, làm cho tất cả mọi người nhượng bộ lui binh.
Tất cả sự việc phát sinh vội vàng không kịp chuẩn bị, ấn tượng trong mọi người là nụ cười cuối cùng của ToToo.
Mang theo sự khinh thường cùng thần sắc chán ghét nhìn về phía Đạm Đài Tẫn. Phía sau là nước mênh mông, nàng vẽ xong bức tranh, vẽ xong liền chạy.
Mũi tên cũng không thể uy hiếp nàng quay đầu.
Kim Lan An đứng lạnh trên thuyền hồi lâu, nhìn theo phương hướng mà Tô Tô biến mất.
Trời lạnh như vậy, Diệp tam cô nương chắc không sống nổi. Nàng chọn huynh của mình là Diệp Thanh Vũ, từ bỏ mạng mình còn làm nhục điện hạ.
Dù là Tô Tô là địch của Kim Lan An cũng không thể không thừa nhận, nàng cực kỳ loá mắt.
Giống như không ai có thể né ánh sáng đó.