Thẩm Ngật Tây người này từ trước đến nay đều là cường thế, di động lại sáng.
[ Xuống dưới, bằng không tôi có rất nhiều cách để đi lên. ]Màn hình lại tối sầm.
Màu đen.
Lộ Vô Khả nhớ lại khoảnh khắc tối hôm qua bóng dáng Thẩm Ngật Tây vung tay đập chai rượu xuống.
Cũng là màu đen.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Giống như người điên.
Thế nhưng ai lại không phải là người điên nhỉ.
Cũng không biết qua bao lâu, cô đem sữa bò đặt ở trên bàn, đứng dậy dẫm lên dép lê đi xuống dưới lầu.
A Thích thấy cô muốn đi ra ngoài, ở phía sau hỏi: ” Cậu đi đâu đó?”
Cô ấy chưa hỏi xong Lộ Vô Khả đã từ trong ký túc xá đi ra ngoài, cô ấy quay đầu nghi hoặc hỏi Vu Hi Nhi: ” Shipper giao đồ ăn đến sao?”
Vu Hi Nhi chính là hồ ly tinh, chút chuyện này giữa nam và nữ cô nàng hiểu đến thấu đáo.
Cô ấy hướng hành lang nâng nâng cằm: “Đi xem một chút, dưới lầu có tên con trai nào không.”
Con đường trường học đã không còn đám người đông đúc vội vàng chạy đi học, hiện tại ở trên đường đều là vài người chạy đua với chuông báo giờ giành giật từng giây từng phút đi phòng học.
Lộ Vô Khả dẫm lên dép lê lạch bạch lạch bạch từ trên tầng đi xuống, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ dì quản lý kí túc xá như cũ ở bên trong mở phim truyền hình tình cảm.
Chiếc siêu xe màu đen kia của Thẩm Ngật Tây còn đậu ở bên ngoài ký túc xá, chỉ là không thấy người đâu.
Lộ Vô Khả đứng ở cổng ký túc xá, nhìn xung quanh, liền nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến: “Chín phút.”
Cô quay đầu nhìn.
Thẩm Ngật Tây tay bỏ trong túi dựa trên thân cây ở bên cạnh cổng kí túc xá: “Qua một phút nữa tôi liền đi lên.”
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Vết thương trên mắt phải gần lông mày của Thẩm Ngật Tây đã kết vảy, miệng vết thương nho nhỏ.
Trên người nam sinh mang vết thương nhưng không bị ảnh hưởng gì cả, ngược lại một cổ phóng túng trên người không bị kiềm chế càng mê người hơn.
Anh nâng mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: ” Em mặc như vậy đi xuống?”
Váy ngủ hai dây, khác với bộ màu trắng lần trước đã thấy ở nhà cô, là màu đen.
Dưới chân còn mang một đôi dép trong nhà.
Tuy rằng đã mang áo khoác, cái gì cũng nhìn không thấy, lại khiến người càng tưởng tượng nhiều hơn.
Lộ Vô Khả giả ngu: “Không được sao?”
Như đang nói chỉ có trong đầu anh là một đống thứ không đứng đắn.
Nghe xong lời này, Thẩm Ngật Tây híp mắt nhìn cô, tựa như nhận thấy cô lúc này có chút khác lạ.
Lộ Vô Khả chống lại ánh mắt mang theo thăm dò nghiên cứu của anh.
Có đôi khi khí tràng* giữa hai bọn họ là sóng ngầm cuồn cuộn.
*khí tràng là một khái niệm trong Đạo giáo và Triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
Cứng đối cứng, đều không thể cọ sát ra chút gì.
Sau một lúc lâu Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn khóe môi cô dính chút bọt sữa bò, khẽ cười một tiếng: “Có thể, như thế nào không thể chứ.”
Cái loại cảm giác này lại nổi lên, giống gai nhọn nhú ra bầu không khí ngưng trệ.
Ở nơi họ không nhìn thấy.
Thẩm Ngật Tây phá vỡ bầu không khí trước, trong tay cầm theo đồ đưa cho cô.
Một túi cháo trắng dưa cải thanh đạm, còn có một túi khác đựng đầy đồ ăn vặt.
Vị thiếu gia này như muốn dọn luôn cái siêu thị lại đây.
Lộ Vô Khả không nhận: “Mua nhiều như vậy làm gì, dạ dày tôi không lớn như vậy.”
“Giữ lại ăn dần dần không được sao?” Thẩm Ngật Tây đem túi đưa tới trước mặt cô.
Đưa đồ ra rồi không có đạo lý thu về, anh đây là rõ ràng nói anh có rất nhiều biện pháp khiến cô cầm lên lầu.
Lộ Vô Khả không nhận.
“Thật không nhận?” Thẩm Ngật Tây chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lộ Vô Khả nhìn vào mắt anh: “Không nhận.”
Bầu không khí yên lặng
Trong mắt Thẩm Ngật Tây nhìn không ra cảm xúc gì, gió êm sóng lặng.
Lộ Vô Khả đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.
Đang muốn đi lên lầu, bên eo bỗng nhiên bị một cổ mạnh mẽ ôm lấy.
Đảo mắt trời đất quay cuồng, Thẩm Ngật Tây ôm eo cô xoay người đem cô đè ở trên thân cây.
Túi chứa đầy đồ ăn vặt lạch cạch rơi xuống, vung vãi đầy đất.
Lộ Vô Khả không có kinh ngạc cũng không có thất thố, tay túm vào trên cánh tay anh.
Trước người cô dính sát vào người anh.
Hữu lực, cứng rắn.
Nữ sinh eo thon một tay có thể ôm hết, lòng bàn tay nam sinh to rộng, xương đốt ngón tay gầy.
Sức lực anh cơ hồ muốn đem eo cô vặn gãy.
Đau quá.
Nhưng Lộ Vô Khả cũng không nhăn mày một cái, tầm mắt hướng lên trên nhìn anh.
Mí mắt Thẩm Ngật Tây rũ xuống, góc độ này thấy đuôi mắt nâng lên, ngạo mạn lại không dễ chọc.
Dưới mí mắt rũ xuống hiện ra ánh mắt anh, đối diện với ánh mắt cô một chút cũng không chịu buông tay.
Cây phía sau cộm vào lưng cô gái phát đau, có vài nữ sinh từ ký túc xá đi ra cổng, giương giọng cười nói đi qua phía sau bọn họ.
Bọn họ đi hướng đằng kia rồi.
Thẩm Ngật Tây mắt đều không thèm nâng lên, môi mỏng lúc đóng lúc mở.
“Lộ Vô Khả, em không thoát khỏi tôi được đâu.”
Lộ Vô Khả hỏi: “Dựa vào cái gì?”
Thẩm Ngật Tây sát gần cô, chóp mũi cơ hồ muốn đụng cô.
Giọng nói nam sinh từ trong lồng ngực rung nhẹ mà phát ra, giọng điệu thong thả ung dung.
Như đang lăng trì con mồi nắm chắc thắng lợi.
Anh nói: “Chỉ bằng em là người tôi muốn.”
Lộ Vô Khả giật mình.
Cô biết anh là nói thật nghiêm túc.
Không biết vì cái gì, Lộ Vô Khả cảm thấy lời này Thẩm Ngật Tây muốn nói với cô từ lâu.
Có thể là buổi sáng, cũng có thể là sớm hơn trước nữa.
Lúc này đây, cô thành công kích thích đến anh.
Cô mang áo khoác một bên rơi xuống vai.
Bả vai trắng nõn mảnh khảnh lộ ra hơn phân nửa, dây áo hờ hững mà buông ở phía trên.
Thẩm Ngật Tây hơi thở nóng bức phả trên môi cô, phả đến khóe môi cô.
Lộ Vô Khả không tránh.
Trong ký túc xá tiếng người rõ ràng mà truyền tới, lại phảng phất như cách một thế giới.
Khóe môi bỗng nhiên bị ngón tay thô ráp của nam sinh hung hăng lau xuống, bọt sữa bò cũng bị lau đi.
Cô nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Lần sau đem miệng lau sạch rồi xuống dưới.”
Lời này giống như nhìn thấu, lại giống như tìm tòi nghiên cứu.
Tay Lộ Vô Khả túm trên cánh tay anh run nhẹ khó phát hiện ra.
Anh nói xong thả lỏng cô.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngật Tây không có bỏ qua cho cô.
Mang theo khí tràng khống chế mạnh mẽ, áp chế người.
Điện thoại trong túi reo lên, Thẩm Ngật Tây lấy ra, nhìn người gọi đến sau đồng ý nhận.
Hẳn là người tìm anh có chuyện, anh vừa nghe điện thoại vừa đi đến chỗ xe: “Được, tôi qua đây.”
Thẩm Ngật Tây cúp điện thoại sau lên xe rời đi, lúc đi qua cổng ký túc xá nữ quét mắt nhìn đến dưới gốc cây.
Lộ Vô Khả đã rời đi lúc lâu.
Dưới gốc cây túi đồ ăn vặt rơi đầy đất, cô không lấy.
Thẩm Ngật Tây khẽ cười một tiếng, giẫm chân ga tăng tốc rời khỏi con đường trường học.