Dứt lời, hắn nghĩ tới cái gì, gật gật đầu: “Cũng đúng, hắn đã sớm công khai trên mạng, người chơi game cơ bản đều biết.” Tư Tranh là một người vô cùng thành thật, không giống Vương Thu thích hóng chuyện bát quái, nhưng vào lúc này, giọng hắn thấp một chút lại ra vẻ thần bí hỏi: “Vậy em có biết hắn thích đội trưởng không?”
Khóe miệng Tả Đào giật giật.
Cậu sao có thể không biết, trong di động vẫn còn lưu giữ đoạn phỏng vấn của hắn với Tống Thời Hàn lúc trước kia kia.
Tư Tranh: “Đội trưởng mị lực rất lớn.” Trong giọng nói còn mang theo chút cảm thán: “Ngay cả người đồng tính cũng có thể bị hấp dẫn.”
Tả Đào tùy tiện trả lời vài câu, khi cậu nhìn thấy Ngô Thủy Ba thỉnh thoảng hướng về phía Tống Thời Hàn cúi người tiếp cận, khóe mắt giật giật ——
Thật quá đáng, phỏng vấn thì phỏng vấn dựa gần như vậy thì làm gì!
Tả Đào mắt sáng như đuốc, đối diện trong đám người Tống Thời Hàn tựa hồ ý thức được cái gì, anh nhướng mi từ xa nhìn qua, cùng Tả Đào liếc nhìn nhau một cái, rồi không dấu vết mà hơi hơi gật đầu, sau đó rất nhanh lại đối mặt với máy ảnh một lần nữa.
“Mau vào phòng hóa trang trang điểm một chút đi.” Tư Tranh lại vỗ vỗ vai Tả Đào, nói: “Khương ca vừa mới thúc giục, nói ngươi sắc mặt không tốt, cần phải che chắn một chút.”
Tả Đào không thích vẽ vời trang điểm lên mặt, ở phòng hóa trang kiên trì nửa giờ, cuối cùng thầy trang điểm mới đem tóc cậu định hình lại là xong, lúc này cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc đi ra thì Tống Thời Hàn đã kết thúc phỏng vấn, lúc này đã thay bằng Vương Thu lên phỏng vấn.
Tìm một vòng không thấy Tống Thời Hàn, Tả Đào tính toán đi toilet dùng nước tẩy son môi nhạt một chút.
Đi dọc hành lang đến toilet, còn không có tới kịp đẩy cửa, đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc qua ô cửa, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện trầm thấp.
“Thảm nhất vẫn là Tiểu Đinh, thật vất vả huấn luyện mới lên được đội 2, kết quả lại có một thằng nhảy dù xông vào.”
“Ai nói không phải đâu, hắn vẫn luôn hi vọng nếu căn cứ không tìm được phụ trợ vị trí, để có thể lên thay thế.”
“Phát sóng trực tiếp của thằng tóc hồng kia tớ có xem rồi, kỹ thuật cũng chỉ có vậy, chẳng qua là những cư dân mạng kia nói thổi phồng mà thôi, một đám ngu xuẩn, để cho hắn đi trước ba phút, cũng chưa chắc đánh lại tớ.”
Động tác đẩy cửa có chút dừng lại.
“Nghe nói hậu trường rất mạnh?”
“Cậu nói đi, Tô Nguyệt Yểu là dì nhỏ của hắn, bình luận viên số một trong nước là dượng nhỏ của hắn, hôm phát sóng trực tiếp còn cố ý vì hắn mà kéo fan, cậu nói xem người ta là bối cảnh gì đây?”
“Tấm tắc, chỉ có thể nói người ta mệnh tốt, không cần làm cái gì, chỉ cần dựa vào quan hệ là có thể tiến vào.”
“Tiểu Đinh cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tớ nghe nói thằng ngốc kia hôm nay còn phát sốt. Tốt nhất là sốt nặng thêm một chút, không cách nào lên sân khấu là tốt nhất nhất ha ha ha ha ha……”
“Cậu nói rất đúng, mẹ nó, tốt nhất sốt chết thằng ngốc ấy đi.”
Tả Đào nhếch khóe miệng, vô cảm đẩy cửa vào.
Những người bên trong hiển nhiên không ngờ rằng có người sẽ vào đây, đặc biệt là sau khi nhìn thấy mái tóc hồng ấy, nét cười trên mặt bọn họ gần như bị trùng hợp đông cứng lại, nhìn qua đều có chút mất tự nhiên..
Tả Đào vòng qua họ, đi đến bồn rửa và mở vòi, nhưng mà ngẩng đầu xuyên qua gương nhìn về ba người phía sau: “Làm gì?” Cậu xuy một tiếng: “Không cần để ý đến tôi, các cậu cứ tiếp tục đi.”
“Ừm, mặc dù thực lực không tốt, nhưng mồm mép của mọi người vẫn rất là lợi hại.”
Sau khi bầu không khí đông cứng trong vài giây, cậu bé tên Tiểu Đinh là người đầu tiên phản ứng, hắn bước tiến lên nắm cổ áo Tả Đào, thẹn quá thành giận: “Cậu cuồng cái gì?”
“Tôi cuồng vì cáo hậu trường mạnh nha.”
Tả Đào cảm thấy chính mình vốn là có thể nhịn một chút, nhưng khi nghe đối phương trù cậu tốt nhất là sốt đến nỗi không thể lên sân khấu thì thật sự là không nhịn được nữa, cậu làm ra bộ dạng kiêu ngạo: “Nếu mấy người có thể giống tôi thì cũng có tư cách cuồng.”
Khả năng còn có chút sốt nhẹ, thần thái Tả Đào tuy rằng còn có chút uể oải, nhưng một đôi mắt trong suốt lại sáng lấp lánh, rõ ràng là một bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại khiến người ta tức sôi máu:
“Hoặc là mấy người có thể tìm tôi solo. Nếu tôi thua thua, đừng nói vị trí thay thế bổ sung, ngay cả dì nhỏ và dượng nhỏ của tôi cũng có thể nhường cho các người.”
“Cậu……”
Giọng Tiểu Đinh cứng lại, tức giận giơ tay nắm tay lên.
“Đều đang làm gì?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.
Tả Đào vội vàng buông nắm đấm vừa nắm chặt ra, hơi nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy Tống Thời Hàn đã đứng ở ngoài cửa lúc nào, trái tim đang đập thình thịch khẽ rớt một cái.
Như thể bị sét đánh.
Tả Đào: “……”
Những người khác là tê liệt.
Cậu đã chết, cậu lại chết một lần nữa!!!
Tống Thời Hàn không thấy Tả Đào, anh dừng lại trước mặt mấy người, hiển nhiên là nghe được vừa rồi nhân quả, nhẹ giọng nói: “Nếu không hài lòng với sự sắp xếp của căn cứ, có thể khiếu kiện lên cấp trên.”
Vừa dứt lời, huấn luyện viên đội thứ hai Chu Xuyên Dật chắc hẳn cũng đang tìm những người này, nghe thấy động tĩnh ở đây liền chạy tới, nhìn tình hình bên trong, nhìn qua lại giữa Tiểu Đinh cùng Tả Đào trong lúc nhất thời cũng coi như hiểu rõ.
“Nhanh buông ra!” Chu Xuyên Dật sắc mặt khó coi, khẽ mắng một tiếng: “Ở căn cứ làm loạn, muốn bị trừng phạt đúng không?”
Với sự xuất hiện của Chu Xuyên Dật, những người trong phòng tắm nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại Tả Đào và Tống Thời Hàn hai người.
Chung quanh an tĩnh đáng sợ, Tả Đào gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang đập dữ dội vì căng thẳng.
Cậu không dám nói chuyện, đứng nguyên chỗ vài giây, sau đó thừa dịp Tống Thời Hàn cúi đầu rửa tay, thật cẩn thận mà xoay người hướng ngoài cửa đi.
Nhưng mà ngay sau đó,
“Em đi đâu?” Từ phía sau nắm lấy cổ áo Tả Đào, Tống Thời Hàn dùng ánh mắt ý bảo: “Phỏng vấn ở bên kia.”
Tả Đào: “Em biết.”
Cậu héo nhéo ngón tay, thập phần bất an: “Em chỉ là muốn đi lấy nước gừng để uống.”
Tống Thời Hàn lông mi khẽ nhúc nhích: “Chờ một chút.”
Tả Đào nghe thấy một âm thanh sột soạt, sau đó một cái áo khoác vẫn còn giữ nhiệt độ cơ thể của anh bao phủ lên đầu cậu.
Tả Đào: “……”
Tống Thời Hàn ngữ khí bình đạm: “Đợi lát nữa nhớ mặc áo đồng phục của đội rồi hãy qua.”
Tả Đào mấp máy môi, lại nghe thấy Tống Thời Hàn nói:
“Tả Đào, trước kia không nhận ra, thì ra mồm mép của em cũng rất lợi hại.”
Trong giọng nói còn mang ý cười nhợt nhạt.