Còn tên Tô Uy Long đầu sỏ gây rắc rối này thì đương nhiên không chịu bị bắt về dễ dàng như thế, anh ta ra điều kiện phải cưới vợ cho anh ta thì mới chịu về.
Quỷ hậu đồng ý. Vị trí Quỷ hậu tương lai này đâu thể tìm đại một người, phải cân nhắc lựa chọn người nào có mệnh số thật phù hợp với ngôi vị này.
Người có cái mệnh đó, chính là Diệp Lộ Linh tôi.
Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ. Tôi đã hiểu vì sao Quỷ hậu phải chọn cách này để giải thích chuyện năm đó cho tôi. Làm vậy vừa giúp tôi nhìn thấu bộ mặt thật của đám người nhà họ Tô này, vừa dạy tôi phong thái chững chạc mạnh mẽ, vừa khiến đám người này biết tôi là kẻ không dễ chọc.
“Diệp Lộ Linh, thì ra mày đã sớm biết ngọn ngành mọi chuyện rồi! Biết mà vẫn giả vờ ngu ngơ, mày muốn tống cả nhà chúng tao vào tù thì mới hả dạ phải không!”
Đã bị bóc mẽ rồi thì đám người nhà họ Tô này cũng không còn kiêng dè khách khí gì với tôi nữa. Chiếc nhẫn trên tay tôi đột nhiên lóe lên tia sáng, ngay tức khắc có một vài bóng người lờ mờ xuất hiện đằng sau ba người nhà họ Tô.
Ai nấy đều mặc đồ trắng, khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc, hốc mắt trũng sâu thâm sì, xếp thành một hàng với tư thế chờ nghe lệnh.
Thấy cảnh này, chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khụyu xuống luôn. Đây đích thị là những cô hồn chưa được siêu thoát, không có ai nhang khói quan tâm, nên mới mang bộ mặt u sầu ám ảnh như vậy.
Nhưng sao họ lại xuất hiện trong cái tình huống này?
Quỷ hậu nhìn một hàng những cô hồn nọ, hài lòng gật gật đầu.
“Bọn chúng là những cô hồn không nơi nương tựa, tùy ý chúng ta sai khiến. Mỗi lần thực hiện mệnh lệnh, chúng được cộng một điểm. Tích đủ một trăm điểm chúng sẽ được siêu thoát.”
Tôi thiếu điều muốn quỳ lạy kẻ nào nghĩ ra cái trò “cô hồn tích điểm siêu thoát” này luôn. Chắc đến mười phần là tên tính tình quái gở Tô Uy Long rồi.
Quỷ hậu còn chẳng buồn nhếch miệng nói một câu, chỉ nhẹ nhàng lia một ánh mắt về phía ba người nhà họ Tô. Lập tức đám cô hồn đang ủ rũ ngay đơ như tượng kia như được hồi máu sống lại, vèo vèo lao về phía mẹ Tô Nhất Long đang lớn miệng chửi rủa.
Mấy cái bóng trắng lượn qua lượn lại như đang múa, mỗi lần lướt qua lại có một luồng gió lạnh buốt phả vào mặt tôi, nổi cả da gà. Tiếng mắng nhiếc chửi rủa của mẹ Tô Nhất Long dần biến mất, thay vào đó là tiếng khóc lóc thảm thiết.
Chốc chốc lại có những tia máu bắn ra, tôi mà không tránh kịp có lẽ đã hứng đủ.