“Là thật mà” Tô Thanh trả lời nhưng đôi mắt lại nhìn vu vơ nơi khác, đây không phải nói dối biểu hiện?.
Hoàng Dung bắt lấy đối phương cánh tay kéo đến gần nhìn vào nữ hài đôi mắt khẽ nói.
“Ngươi biết mỗi khi nói dối ngươi đều sẽ lãng tránh, ngoan nói thật cho tỷ tỷ biết được không?” tay mơn trớn gương mặt nữ hài Hoàng Dung đáy mắt lộ rõ cưng chiều.
Tô Thanh mặt lập tức đỏ bừng nhanh cúi đầu.
Lâm đứng bên cạnh diện sắc không đổi, mắt nhìn mũi, mũi hướng chân, nghiêm túc mà chờ lệnh chủ nhân.
“Chuẩn bị xuất phủ” Hoàng Dung tay chuyển sang xoa đầu nữ hài, hướng phía Lâm nói.
“Vậy ta có thể đi không?” Tô Thanh mừng rỡ chỉ chỉ bản thân.
“Có” Hoàng Dung mỉm cười gật đầu.
“Oa! Rốt cuộc cũng ra ngoài rồi!” Tô Thanh vui sướng vung tay, trên mặt nụ cười càng tươi, răng khểnh cũng vì thế mà lộ ra nhìn có chút khả ái.
Hoàng Dung nhất thời ngây ngẩn, nụ cười giống ánh mặt trời mùa hạ, chói đến mức muốn lóa mắt người nhìn.
Trên đường ồn ào, náo nhiệt, tiếng rao hàng cùng tiếng nói cười qua lại của các người qua đường, càng thêm sinh động, Tô Thanh hết nhìn đông ngó tây, chân làm như có động cơ hoạt động liên tục không ngừng nghỉ, chạy qua chạy lại giữa các sạp hàng.
Hoàng Dung nhìn phía trước thân ảnh, ý cười nồng đậm trên môi. Hài tử vẫn là hài tử vẫn như vầy ham chơi!.
“Phu nhân, thuộc hạ quan sát mấy ngày gần đây, người này không có điều khả nghi, chỉ là rất muốn xuất phủ không biết mục đích của nàng là gì?” Lâm phía sau lên tiếng.
“Quan sát thêm một thời gian phòng ngừa vạn nhất”. Hoàng Dung ánh mắt vẫn luôn đặt tại nữ hài thân ảnh, nàng thật không muốn giữ người, nhưng người hành tung bất định khó mà nắm bắt, lai lịch bất minh để nàng thả người là chuyện không thể.
“Vâng, thuộc hạ minh bạch” Lâm đáp.
Tô Thanh háo hức chạy loạn khắp nơi nhìn cho đủ, hiện đại của nàng ít khi thấy được khung cảnh này, qua phim ảnh biết nhiều, nhưng tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Nàng đến một sạp hàng, phía trên bày rất nhiều xiên que, bên trên ghim kẹo đường, kiểu dáng đa dạng, mới lạ.
“Tiểu cô nương mua gì sao? Đây là kẹo đường rất ngon, ngươi muốn lấy một xiên không?” lão nhân nhìn nữ hài y phục xanh nhạt cười cười hỏi.
“Được, ta lấy cái này” Tô Thanh vui vẻ nhanh tay chỉ vào xiên kẹo hình con thỏ.
Lão nhân đưa cho nàng xiên kẹo chỉ lấy có hai đồng, Tô Thanh tươi cười trên mặt tắt ngúm, vẻ mặt khó xử nhìn lão nhân, nàng tay sờ quanh y phục.
Không có, nàng sao lại quên mất bản thân không có tiền chứ! Lúc đến phủ đã không một xu dính người, mọi việc trong phủ đều một tay Lâm cung cấp cho nàng, hiện tại ra ngoài mới biết mình đích thị là nghèo kiết xác mà.
Lão nhân chỉ nhìn nàng không nói, điều này khiến Tô Thanh càng thêm xấu hổ, mặt đã đỏ lên một mảng.
Lúc này một thân ảnh bạch y tiến đến đặt trên bàn hai đồng tiền, người này mang *mạn che màu trắng.
Dung nhan ẩn hiện sau lớp vải mỏng. Tô Thanh bị đối phương ánh mắt sắc bén dọa sợ, không tiếp tục nhìn, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói cảm ơn.
Thân thể đột nhiên chao đảo ngã về phía trước, mềm mại xúc cảm truyền đến, Tô Thanh chưa kịp định hình đã thấy trời đất quay cuồng, tiếng gió rít gào bên tai.
Nàng hai tay ôm chặt đối phương cần cổ, nheo mắt mà nhìn phía dưới cảnh vật nhỏ dần.
Không sai, nàng chính là bị người khác dùng khinh công bắt đi, bây giờ hoảng loạn giãy giụa cũng vô ích, không may ngã xuống, người chết chắc chắn là mình.
Cảm giác người này ôm nàng bay thật xa, cũng không biết đi nơi nào.