Hết thảy đều sẽ tốt đẹp.
Nhưng mọi thứ lại đột nhiên chấm dứt.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Ban đêm, gió ở Yến Kinh rất lạnh.
Khi Nguyễn Đại đá cửa đi vào nhà, thực kinh ngạc nhìn thấy nhi tử cũng ở nhà, hắn đang ngồi ở cái bàn vuông nhỏ trong sân, lạnh lùng nhìn mình.
Nguyễn Đại hùng hùng hổ hổ đòi tiền nữ nhi, không để ý đến nhi tử mặt lạnh.
Lại không ngờ nữ nhi luôn luôn sợ hãi rụt rè hôm nay không biết trúng cái gì, dám kêu la với hắn.
“Ông lại muốn làm gì, ngoại trừ đòi tiền, ông không còn chuyện gì khác hả!” Nữ nhi kêu la.
Nguyễn Đại nghe thấy chói tai vô cùng.
Trong lòng hắn nổi lên một ngọn lửa, một cái tát đi xuống, mặt nữ nhi lập tức lệch sang một bên, nhanh chóng đỏ lên.
Người đã đánh, Nguyễn Đại cũng hơi nguôi giận.
Nhưng hai đứa nhãi ranh này, trước nay cũng chưa bao giờ bớt phiền.
Đúng lúc này, Nguyễn Quế mở miệng: “Dừng tay! Ông vừa trở về lập tức đánh người, ông còn là con người không?”
Nhi tử tuổi còn nhỏ, tuy không thể vả mặt, nhưng có chỗ nào trên người không thể đánh?
Nguyễn Đại bị nhi tử mắng như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn về nhi tử.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn lập tức thấy trên bàn có bày một cái bình sứ, mùi rượu thuốc nồng nặc ập vào trước mặt, huân đỏ đôi mắt Nguyễn Đại.
“Nhãi ranh, trong nhà còn cất giấu rượu thuốc?”
Hắn tiến lên một bước, nắm lấy bình rượu thuốc, lập tức muốn uống.
Tựa hồ ý thức được hắn muốn cướp rượu, Nguyễn Quế nhào lên, túm chặt cánh tay hắn: “Ông không thể uống, đây là gia gia để lại, trả lại cho ta! Ông trả lại cho ta!”
Nguyễn Đại giận dữ.
Hắn một chân đá văng nhi tử ra, vung bình rượu thuốc nện vào cánh tay hắn, bình rượu thuốc phát ra một tiếng phanh.
“Nhà này hết thảy đều của lão tử, lão tử muốn như thế nào thì như thế ấy, ngươi cút sang một bên cho lão tử.”
Nhìn nhi tử lăn vào ven tường không nhúc nhích, Nguyễn Quế hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vào phòng ngủ Lâm Phúc tìm chỗ giấu tiền.
Nhiều năm như vậy, Lâm Phúc vẫn luôn giấu tiền ở chỗ kia, rất dễ tìm.
Tùy tay mò trên giường đất, chỉ mò được một hai miếng bạc vụn, Nguyễn Đại bĩu môi, khinh thường cất vào trong lòng ngực.
Nguyễn Liên Nhi vừa mới tỉnh táo, thấy hắn lại động vào bạc trong nhà, lập tức nhào lên gào rống, túm chặt cánh tay hắn: “Ông không thể lấy đi, đó là học phí của đệ đệ, ông là tên súc sinh.”
Súc sinh?
Nguyễn Đại lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ nhi, tùy tiện vung tay ném nàng ra, tay phải giơ cao lên, bình rượu hung hăng đánh vào trán nữ nhi.
“Bang” một tiếng, phảng phất như đánh vào lòng Nguyễn Quế.
“A tỷ!!” Nguyễn Quế giãy giụa đứng dậy.
“Con quỷ nhỏ, mày cũng dám nói lão tử như vậy?” Nguyễn Đại căn bản không để ý tới Nguyễn Quế, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Liên Nhi.
Nguyễn Liên Nhi tựa hồ bị chọc giận, nàng phẫn nộ nhìn hắn, ánh mắt có hận ý sâu sắc.
Nguyễn Đại không thích ánh mắt của nàng, thực không thích.
Từ lần đầu tiên hắn nói muốn bán nữ nhi, tiểu nha đầu vẫn luôn mặc hắn đánh chửi cũng bắt đầu phản kháng.
Nguyễn Liên Nhi nhào lên, duỗi tay muốn bám vào trên mặt hắn: “Ông không xứng làm người, ông là súc sinh! Ông chính là súc sinh!”
Nguyễn Liên Nhi chửi bậy.
Nguyễn Đại nhíu mi, bàn tay to bự nâng cao, muốn đánh vào khuôn mặt nhỏ của nữ nhi.
Nha đầu này hắn đánh từ nhỏ tới lớn, biết đánh nơi nào là đau nhất, cũng biết làm thế nào để nàng nghe lời.
Hài tử không ngoan, phải bị đánh.
Nếu không, bọn họ hoàn toàn không biết hai chữ hiếu đạo viết như thế nào, cũng không biết phải tôn kính phụ thân là hắn.
Đúng lúc này, hắn chỉ cảm thấy gió lạnh gào thét phớt qua, tiếp theo sau, là sau lưng vang lên tiếng cực lớn.
Phanh!
Nguyễn Đại hung hăng ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên thở dốc nắm mảnh ghế vỡ.
Hắn đi về trước từng bước, trong tay nắm chặt bình rượu.
Dù sao ngày mai hắn sẽ cùng Hồng Tảo ra khỏi thành, đi tìm chốn đào nguyên thuộc về bọn họ, đám nhãi ranh này sống hay chết, cũng không có quan hệ gì đến hắn.
Nguyễn Đại ác ý nghĩ như vậy.
Nhưng ngay vào giờ phút này, tiếng trống xa xa vang lên.
Thịch thịch thịch, đó là tiếng trống báo.
Nguyễn Đại dừng bước chân, hắn âm trầm nhìn thoáng qua nhi tử, sau đó cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi tiểu viện Nguyễn gia.
Hắn còn có chuyện quan trọng, không rảnh để đám nhãi ranh này làm chậm trễ.
Trên đường về, Nguyễn Đại nghĩ ngày mai tốt đẹp bắt đầu, vui sướng mở nút bình rượu thuốc ra, uống ừng ực.
Ngô, hương vị rất kỳ quái, nhưng mùi rượu thực đủ, thực không tồi.
Nguyễn Đại vừa lòng nghĩ.
Rất nhanh, hắn đã uống xong một bình rượu thuốc.
Hơi say lên, Nguyễn Đại chỉ cảm thấy cả người thoải mái, hắn một đường nghiêng trái vẹo phải băng qua phố Khánh Lân, lê bước chân đi về nhà.
Bất quá mới vừa đi đến phía Đông phố Khánh Lân, hắn liền cảm thấy cả người mình khô nóng, miệng khô lưỡi khô, rất muốn uống nước.
Nguyễn Đại dùng đôi mắt mê mang quét quét, liếc mắt một cái nhìn trúng lu nước trước cửa một tiệm.
Hắn không chút cố kỵ lu nước có bị dơ không, nhào qua uống ừng ực, lúc này mới cảm thấy thoải mái.
Uống xong, Nguyễn Đại rời đi.
Nhưng mà hắn mới vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên mặt nước trôi nổi một hạt châu nhỏ.
Lúc này một tia chớp đánh tới, chiếu sáng mặt nước, cũng đem soi rõ hạt châu.
Nguyễn Đại duỗi tay mò, luôn cảm thấy hạt châu hết sức quen mắt.
Thấy ở đâu vậy? Đầu óc Nguyễn Đại mơ hồ, sao cũng nghĩ không ra.
Thôi, không thể nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Một hạt châu thôi, cũng không quan trọng.
Đúng lúc này, Nguyễn Đại chỉ cảm thấy sau đầu đau nhức.
Trong tay hắn buông lỏng, bình rượu liền rớt vào trong lu nước, miệng bình mở ra vừa vặn với hạt châu, cả hai cùng nhau chìm vào đáy nước.
Nguyễn Đại lung lay đứng dậy, tùy ý sờ sờ cái ót.
Hắn tựa hồ quên mất cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng nhớ, cứ như vậy lê bước về phía trước.
Trong nhà, Hồng Tảo còn đang chờ hắn, tối nay nhất định sẽ rất vui sướng.
Nguyễn Đại sung sướng suy nghĩ.