Cô Hạ kiểm tra giấy tờ bổ sung do Chúc Vi Tinh mang đến, rồi hỏi về kế hoạch học tập sắp tới của cậu.
Cậu không che giấu, bắt đầu bày tỏ sự bỡ ngỡ và khó khăn của mình khi học sáo.
Cô Hạ sững sờ, dường như không nghĩ tới phương diện này: “Giảng viên chuyên nghiệp của cậu hiện tại chính là thầy Trần Chu tổ chủ nhiệm. Như vậy đi, trước mắt cậu cứ lên lớp nghe giảng, còn bên khoa để tôi đi nói chuyện với thầy ấy, xem có thể giải quyết vấn đề của cậu không. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải bảo đảm lên lớp đầy đủ, nếu không, tôi cũng không giúp nổi cậu.”
Hiển nhiên Chúc Tịnh Tịnh trước đây không chỉ không có ở nhà, ở trường cũng thường như vậy.
Chúc Vi Tinh nhanh chóng tỏ thái độ nhún nhường.
“Lúc trước cậu không trọ ở trường, vậy học kỳ này thì sao?” Cô Hạ nhìn chằm chằm cậu sinh viên khác lạ so với trước đây này, nói.
Nhận ra được sự mong đợi mơ hồ nào đó trong mắt cô giáo, Chúc Vi Tinh do dự một chút, nói: “Vẫn không trọ ạ.” Cậu vốn có nhiều lí do để đưa ra, tỉ như vấn đề tiền thuê, sức khỏe, còn có phải trông coi quầy sữa, nhưng cuối cùng cậu không giải thích gì, nói xong liền im lặng.
Cô Hạ nhìn cậu, đột nhiên nói: “Cậu đã quên rất nhiều chuyện, có thể từ từ suy nghĩ, nhưng có một chuyện, tôi hi vọng cậu có thể nhớ, cũng không được quên.”
Chúc Vi Tinh nhìn cô.
Cô nói: “Nhớ rõ học phí của cậu đã được đóng như thế nào.”
Ánh mắt cậu hơi động: “… Bà nội?”
“Coi như thế đi, dù sao cũng đều là trợ cấp từ trong nhà.” Cô Hạ gật đầu, giọng điệu có chút lạnh, “Nhà nước có cho anh trai cậu tiền trợ cấp tàn tật, bị bà nội cậu lấy đóng học phí cho cậu, trợ cấp sinh hoạt cộng với trợ cấp tàn tật nửa năm gom góp vừa vặn đủ phí một học kỳ.”
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
“Năm ngoái, tôi đã yêu cầu cậu nộp đơn xin quỹ hỗ trợ sinh viên nhưng cậu không muốn, sau nhiều lần tôi truy hỏi, cậu mới nói mình không cần trường học trợ cấp, bị bạn học biết được sẽ vô cùng mất mặt, tình nguyện để trong nhà bỏ tiền chứ nhất quyết không suy xét. Hiện tại nói với cậu, cũng không phải là vì muốn nghe cậu giải thích hay bảo đảm cái gì, tôi chỉ hi vọng cậu biết rõ, từng giây từng phút trôi qua ở trường không chỉ là cuộc đời của chính cậu, vì vậy cậu cũng nên hiểu chuyện mà thể hiện thái độ ra sao đối với…”
Biểu tình của cô giáo vẫn chưa quá trịnh trọng, thậm chí còn có chút hời hợt, nhưng cô vừa dứt lời, Chúc Vi Tinh vẫn luôn là biểu tình hờ hững bấy giờ đã hơi biến sắc, mạt hồng ửng trên sắc trắng, rồi chuyển sang hồng kẽ xanh, đó là một loại sắc thái hết sức hổ thẹn.
Vì muốn có một cuộc sống tốt hơn, thời gian qua cậu đã luôn nỗ lực tách mình khỏi cái nhân cách xấu xa trước kia, cậu không muốn bị đối phương ảnh hưởng, cũng như không muốn bị vấy bẩn bởi những thứ nọ. Song không thể phủ nhận, cậu cần phải trả giá vì quá khứ của mình, thậm chí là chuộc tội. Lòng lang dạ sói là Chúc Tịnh Tịnh, vong ân phụ nghĩa là Chúc Tịnh Tịnh, nhưng cũng là Chúc Vi Tinh cậu, đây chính là quá khứ mà cậu đã từng, cậu không có thể coi như mọi thứ đều chưa từng phát sinh được.
Chúc Vi Tinh muốn xin lỗi, nhưng cậu biết đối tượng mà mình cần xin lỗi không phải người trước mắt đây.
Sau khi rời khỏi văn phòng, cậu lặng lẽ đi dọc khuôn viên trường. Mấy ngày vừa về nhà, cậu đã lên mạng tìm hiểu về học viện Nghệ thuật thành phố U, thảo luận hot nhất dĩ nhiên không phải về giáo dục và chuyên ngành của trường, mà là nơi này trước đây từng có một vị cựu sinh viên nổi danh. Trọng tâm mà blogger kia chú ý không phải thành tích học tập của người này, mà là xuất thân giàu có cùng tin tức bên lề của hắn ta. Về phía trường học lại càng có nhiều bình luận trái chiều hơn.
Người ta nói rằng viện âm nhạc tốt nhất ở thành phố U chính là khoa âm nhạc của học viện Nghệ thuật thành phố U. Học viện này chỉ là một học viện hạng ba, như một cái nhạc cụ rẻ tiền, chưa được lên sân khấu đã bị loại nửa chừng, tài nguyên giảng viên cùng sinh viên ở đây đều thật giả lẫn lộn, có vô số tôm cá chết được tuyển vào trường qua kì thi nghệ thuật hàng năm, đút tiền liền vào đã là tiền lệ lâu đời nơi đây. Là trường cũ của vị thiếu gia kia, trải nghiệm của hắn ở đây giống như một trang lịch sử đen tối của cuộc đời hắn ta vậy, khiến người ta nhớ đến chỉ là một sự lựa chọn sai lầm và buồn cười của hắn thời trẻ mà thôi.
Thế nhưng hôm nay Chúc Vi Tinh tự mình loay hoay một vòng ở đây, cậu lại không nghĩ vậy. Món nhạc cụ này tuy cũ kĩ, nhưng vẫn có những nhạc công luôn lặng yên coi sóc, ấp ủ bao hoài bão cho nó. Công trình mới đang được xây dựng, sinh viên danh dự cũng có không ít, bạn học hừng hực nhiệt huyết chung quanh…. sinh viên nơi này rõ ràng có sự kiêu ngạo của mình, nhìn dáng vẻ tự tin cõng đàn đi trên đường của bọn họ, hay vẻ mặt vui thích mãn nguyện của tân sinh nhập học ở buổi lễ hôm nay, hiện tại đây, Chúc Vi Tinh chưa từng ôm ấp nhiều hi vọng đến thế.
Đến quảng trường nhỏ phía trước thư viện, cậu dừng bước.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy rất nhiều pho tượng danh nhân đang sừng sững nơi đó, tất cả đều là những bậc thầy âm nhạc từ cổ chí kim, nhưng cậu lại chỉ chú ý đến những điêu khắc nho nhỏ nằm trong một góc khuất tầm thường nhất ở đó. Chúng không phải là con người, mà là những con chim chiền chiện đang dang rộng đôi cánh hướng lên bầu trời, từng hàng từng nhóm o tròn mỏ chim vừa bay lượn vừa ca xướng. Những con chim nhỏ bé xấu xí ấy, giống chim sẻ, mà cũng không giống chim sẻ, nó có thể bay nhảy đến tận chân trời và có thể thu hút vô số bậc thầy cổ điển sẵn lòng vì nó phổ nhạc, chỉ bằng giọng hát uyển chuyển duyên dáng của mình.
Chúc Tịnh Tịnh nghèo khó muốn làm một chú chim sẻ có thể nhàn nhã đậu trên cành, nhưng Chúc Vi Tinh cậu thì lại muốn làm một chú chim chiền chiện, không hẳn có màu lông sặc sỡ hút mắt, nhưng có thể xuyên tầng mây chọc đến trời, nhìn xem chim sẻ cả đời đều không nhìn thấy thế giới rộng lớn bên dưới.
…
Buổi chiều, nhận được thông báo phát sách trong nhóm lớp từ [Lớp trưởng – Tân Mạn Mạn], Chúc Vi Tinh đi đến địa điểm được thông báo, có hơn ba mươi người được phân một lớp, Tân Mạn Mạn chính là cô gái trước đó bị cậu nhận lầm là giảng viên, là lớp trưởng lớp cậu.
Lớp học không nhiều, nhưng giáo trình lí thuyến lại có rất nhiều. Chúc Vi Tinh biết rõ tình trạng sức khỏe của mình hôm nay, nhìn đống sách dưới chân, cậu biết muốn mang chúng về thì hết sức là khó khăn, vì vậy muốn tìm một nơi để gửi tạm.
Vị lớp trưởng kia cảm nhận được ánh mắt cậu, nhưng có lẽ cảm thấy thanh niên này phiền phức giả tạo cũng nên, liền trực tiếp cho cậu một cái gáy tóc.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, cậu lẳng lặng ngồi xuống bên luống hoa, cầm sách lên chậm rãi lật xem, thỉnh thoảng liếc mắt xung quanh.
Ngồi hơn một tiếng đồng hồ, đợi đến khi Tân Mạn Mạn và hai cán bộ khác trong lớp phân phát xong rồi quay lại chỉnh lý đồ đạc, cậu mới đứng lên bước đến.
“Thiếu hai bản Lịch sử âm nhạc phương Tây, một quyển bị bạn nữ kẹp tóc hồng nhạt kia cầm, còn một quyển là cậu kẹp nó trong cuốn Tiếng Anh đưa cho bạn nam đeo kèn saxophone đó. Bạn nam có râu mép thì cầm nhiều hơn một quyển luyện tập khúc, tin học thì là bạn nữ đội mũ tím.”
Tân Mạn Mạn vốn đang sốt ruột vì số lượng sách không khớp, nghe thế liền sững sờ: “Sao cậu vẫn chưa đi? Sao cậu biết được?!”
Chúc Vi Tinh ra hiệu chỗ cậu ngồi có thể quan sát toàn bộ diễn biến tự giờ.
Tân Mạn Mạn không tin lắm, nơi này có nhiều người ra ra vào vào, ba người các cô liên tục cùng nhau kiểm tra, tới tay mỗi người đều là mấy chục quyển, đối phương ở đâu có trí nhớ phân rõ từng cái tốt như vậy? Tạm thời thử tin tưởng, cô đi kiểm tra lại để xác nhận, và không sai, đúng như cậu nói.
Sau khi bất ngờ đủ rồi, ánh mắt của Tân Mạn Mạn nhìn cậu cũng không còn quá bài xích như trước nữa.
“Vừa rồi sao cậu không nói.”
Thực ra cô cũng biết rõ, vừa rồi loạn tung lên, Chúc Vi Tinh nếu thật sự tiến lên lắm miệng thì chỉ có thể bị cô rống trở lại thôi.
“Quên đi!” ấn tượng trong quá khứ khiến cô không có thiện cảm với cậu, thế nhưng hiện tại cô thấy hành vi trước đó của mình cũng có thành kiến, vì vậy nói, “Cậu có thể cất những cuốn không thể mang đi vào phòng học nhỏ, tôi có chìa khóa.”
Chúc Vi Tinh cong khóe miệng: “Vậy cám ơn nhiều.”
Này không tính là cười, lại còn lộ ra vẻ xa cách nồng đậm, nhưng phối hợp với khí chất trong sáng thuần khiết của cậu, thế mà trông đặc biệt tuấn tú.
Tân Mạn Mạn bị nụ cười này làm cho sững sờ, mặt hơi nóng lên, đoạt lấy sách trong tay cậu, nói: “Ngày mai phải tới tìm tôi.”
…
Tan học, Chúc Vi Tinh đứng trước một con đường ở Cố Nhân Phường.
Vốn lo lắng bản đồ điều hướng rác rưởi của mình khiến cậu tìm sai chỗ, song vừa tới nơi này, Chúc Vi Tinh liền biết, rõ ràng chỉ cách một quảng trường, so với xóm nghèo nơi cậu sống, phong cách nơi đây tựa như ở một chiều không gian cao hơn.
Khác với ánh đèn rực rỡ lộng lẫy xa hoa của bách hóa Cự Tượng ở quảng trường Thiên Lam, Cố Nhân Phường có đường nét đơn điệu trắng trong thuần khiết, hàng cây ngô đồng hai bên đường được sắp xếp chỉnh tề, xanh mướt rậm rạp, cao đến mười mấy mét, khiến cho hàng chục tòa nhà màu trắng hợp thành một kiến trúc liền thể phía sau bị che mất một nửa, phối hợp với hoa viên tinh xảo, cổng vòm chạm trổ hoa văn, điệu thấp tao nhã như sân nhỏ trong rừng, cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Một khắc trước cậu còn đang cảm thán giá đất ở trung tâm thành phố U ngay cả khuôn viên trường đại học cũng bất đắc dĩ bị đè ép thành lồng chim bồ câu, trong nháy mắt mảnh đất hoàng kim này hiện ra một cái sân golf, một vườn thú, vườn hoa nhỏ, liền rộng rãi đến mức khiến Chúc Vi Tinh phải mở mang tầm mắt.
Đáng tiếc phía trước những tòa nhà này cũng không có bảng hiệu cửa hàng hay biển số nhà, nên cậu chỉ có thể tìm kiếm hình ảnh trên mạng rồi so với từng tòa nhà nơi đây để tìm ra điểm đến của chuyến đi, thực sự tốn công.
Đến trước một tòa nhà, Chúc Vi Tinh không khỏi dừng lại.
Không có lí do gì, chỉ bởi tòa nhà cùng hoa viên này quá đẹp. Mái vòm của hai tòa nhà năm tầng liền kề nửa mở, một nửa tường xi măng một nửa tường kính, chằng chịt chồng chéo, sáng tối đan xen, hoa lai tím màu, từng đoá từng đoá to bằng miệng chén, tầng tầng bao quanh, thần bí mà cao quý, quả thực là một tác phẩm nghệ thuật.
Trên mạng nói tòa nhà này được xây dựng vào mấy năm trước, tọa lạc ở giữa Cố Nhân Phường, chiếm diện tích rộng nhất, đẹp đến thanh danh lan xa. Có người nói là quán cà phê, là phòng triển lãm tranh, cũng có người nói là câu lạc bộ tư nhân, nhưng đáng tiếc đến nay vẫn chưa được sử dụng, không ai biết giá trị thực của nó, cũng không biết có tác dụng gì, đáp án chưa được tiết lộ, trước mắt chỉ để người đi đường thưởng thức mà thôi, hơi phung phí của trời.
Chúc Vi Tinh cũng đang đứng ngắm bên ngoài, lơ đãng nhìn thấy hai chàng trai đang tản bộ trong khu vườn được cho là luôn đóng cửa kia. Một người có mái tóc hồng nhạt, chói mắt dưới ánh mặt trời, người còn lại thì tóc màu nâu hạt dẻ, thân hình thon dài, sống lưng thẳng tắp.
Từ khoảng cách này, không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, cậu lại nhìn chăm chú bóng lưng thanh niên tóc hạt dẻ kia hồi lâu một cách lạ lùng, mãi đến khi hai người ngồi vào một chiếc ô tô và rời đi, cậu mới hoàn hồn lại.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu trôi qua trong nháy mắt, thế nhưng người nơi này không có lí do gì qua lại với cậu cả. Chúc Vi Tinh đưa tay xoa xoa trán, cảm thấy bản thân hôm nay thấp thỏm suy nghĩ mông lung, tư duy hỗn loạn quá rồi.
Tiếp tục tìm nơi cần đến, cậu rốt cục dừng lại trước một dãy nhà tại góc đường. So với các tòa nhà cao cấp ở phía trước, vị trí nơi này đã lệch khỏi khu nhà giàu của Cố Nhân Phường, nó nhỏ hơn nhiều, nhưng vẫn có khí chất so với một quán bar thông thường.
Xem kĩ cửa quán một lúc lâu, cậu mới tìm được hai chữ “Ngọ Sơn” nhỏ xíu trên tường.
Quán bar Ngọ Sơn, cậu ngày ấy chính là đến đây uống rượu cùng nhóm người thanh niên giả tạo Lý Lịch kia, sau đó liền xảy ra chuyện.