Bạch Lâm Hoa còn nói tên một bài hát, máy tính khởi động, Tống Vân Hồi vừa gõ chữ vừa search trên mạng.
Là bài hát cậu viết một năm trước, không ngờ tới năm nay lại được đào lên tranh giải.
Cậu soạn tin nhắn, click gửi đi:
[Có việc không đi được]Đối phương hình như cũng đoán trước được kết cục này.
Thời gian trò chuyện không tính là dài, sau khi Tống Vân Hồi gửi xong tin nhắn cậu lơ đãng ngó sơ qua một tin nhắn tự động đề xuất.
[Tổ hợp át chủ bài giới âm nhạc lại lập ra thành tích mới, có có khả năng sẽ ôm hết các giải thưởng âm nhạc lớn]Tống Vân Hồi mặt không đổi sắc buông điện thoại xuống, không ấn vào xem.
Cũng có thể vẻ mặt cậu có chút biến hóa.
Tay không cầm chuột của Tống Vân Hồi không tự chủ được mà chà xát cánh tay.
“……Tài khoản marketing gì vậy trời.”
Người trong cuộc không thèm để ý thậm chí còn cảm thấy có hơi gượng gạo, nhưng toàn thế fan hâm mộ lại như đón Tết sớm, bôn ba thông báo lẫn nhau.
[Tin tức mới nhất đâyyy! Golden Melody Awards! Là Golden Melody Awards đó mấy má!] [Tới bây giờ vẫn đang nghe đi nghe lại <Đường Về> đây nè, kết hợp thêm trailer nữa khiến tui khóc muốn lụt nhà, bây giờ liền biến thành vừa khóc vừa cười] [Sữa Đậu Nành và Bạch thần chính là tổ hợp đỉnh nhất quả đất hu hu, nhạc của Sữa Đậu Nành kết hợp với giọng hát của Tiểu Bạch không đoạt giải tui cùi] [Hai người đó đã khóa chặt với nhau, chìa khóa đã bị tui nuốt rồi nha] [Là thật đó là thật đó!!! Tui trực tiếp ship cp tại đây, Sữa Đậu Nành chỉ sáng tác cả một list cho Tiểu Bạch thui, mấy người kia chỉ có một bài] [Nếu <Đường Về> ra sớm một chút xíu, đoán chừng bài hát đoạt giải chính là <Đường Về> đấy] [Bài hát này cũng hay mà, từ lúc mới ra đã ẵm không ít giải] [Điên mất thôi!!! Tổ hợp này quá thần tiên rồi hu hu hu] [Tui có một người bạn……thôi dẹp mịa đi không giả vờ nữa người đó chính là tui đó, thật muốn thật muốn gặp Sữa Đậu Nành đại đại hu hu hu] [Lại nói ngay cả Sữa Đậu Nành là nam hay nữ chúng ta cũng không biết, có ai biết Weibo của Sữa Đậu Nành không (cũng không biết Sữa Đậu Nành có chơi Weibo không nữa)] [Tuy chưa từng thấy người thật, nhưng thật sự cảm thấy bọn họ rất ăn ý!] [……]Trong căn phòng yên tĩnh, Tống Vân Hồi ngồi trên ghế, bên tay là mấy tờ A4 tùy ý chất đống, bên trên là âm phù ngổn ngang.
Cậu đang đeo tai nghe, đoạn video mà hôm nay cậu gửi từ điện thoại Tần Thư qua vẫn đang phát hình, chốc chốc cậu là tạm dừng, bên tay viết viết vẽ vẽ gì đó.
Vài âm phù trên nhạc phổ bị xóa đi sửa lại nhiều lần, cuối cùng được dẫn vào máy tính.
Lưu bản nhạc vào trong máy tính, Tống Vân Hồi nhìn thời gian, cuối cùng tắt máy tính, túm lấy chìa khóa sang nhà bên cạnh.
Hôm nay cậu cuối cùng cũng có thể tham gia nấu bữa trưa.
Tuy chỉ là rửa một chút rau củ rồi lại tiếp tục đứng ngoài quan sát.
Buổi chiều cùng Tần Thư nghiên cứu một chút việc tu sửa căn nhà, Tống Vân Hồi trực tiếp cảm thán.
Tần Thư và cậu cùng ngồi bên máy tính, thấy Tống Vân Hồi nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, trên tay vẫn đang cầm bút tô tô vẽ vẽ một cách vô ý thức.
Họa ra sơ đồ của ngôi nhà, Tống Vân Hồi di chuột bắt đầu sắp xếp bố cục.
Tần Thư đang nghe kế hoạch của cậu.
Cuối cùng cậu khoanh tròn một gian phòng ở lầu hai.
“Gian phòng này giữ lại cho anh nhá.”
Tần Thư nhìn cậu.
Tống Vân Hồi xoay bút bi trên tay phải một vòng, cười cười nói: “Sau này nếu cãi nhau với Cam Tử, anh có thể tới chỗ tôi trú.”
Tần Thư đáp: “Được.”
Hai người trù tính một hồi, sau đó Tống Vân Hồi ra ngoài một chuyến.
**
Sáng hôm sau, người của công ty chuyển nhà đúng giờ có mặt.
Tống Vân Hồi đeo khẩu trang vốn cũng muốn giúp đỡ, nhưng khi cậu đứng bên cạnh cái tủ, mấy chú của công ty chuyển nhà lại nhét cho cậu một cái rổ, bên trong chứa một số đồ vật linh tinh, rất dễ chuyển.
Chuyển xong một cái rổ không lớn mấy, cậu liền đứng ở một bên, cuối cùng biến thành nhân viên chuyên dụng chăm sóc Cam Tử.
Tống Vân Hồi cảm thấy mấy chú này có lẽ đã hiểu sai gì đó về mình, nhưng nếu lên tiếng giải thích lại cảm thấy có chút kỳ quái, cuối cùng cậu vẫn giữ im lặng, ôm Cam Tử lại béo lên một cân chơi ở một bên.
Chuyển nhà vốn là một việc rất phiền phức, nhưng vì hai người sống cạnh nhau, đồ đạc của Tống Vân Hồi cũng không nhiều, nên trước giữa trưa mọi việc đã xong xuôi.
Tần Thư sống một mình, tình huống của Tống Vân Hồi cũng tương tự, phòng trống trong nhà nhiều, thừa sức chứa số đồ gia dụng này.
Vì Tống Vân Hồi thường xuyên sang chơi nên khi chuyển sang đây liền thích ứng rất nhanh, không hề cảm thấy thay đổi gì so với ngày thường cả.
Cậu đang hầu hạ con trai nhà mình ăn thức ăn cho mèo, tiện thể nhân cơ hội chải lông cho nhóc luôn, Tần Thư thì xử lý phần kết công việc.
Tống Vân Hồi rất chuyên tâm chải lông cho Cam Tử, không chú ý thấy anh ra ngoài rồi lại quay về.
Tần Thư xách về rất nhiều đồ, sau đó bắt đầu thu xếp nhà cửa.
Cốc súc miệng trong phòng rửa mặt từ một cốc biến thành hai cốc, kem đánh răng và bàn chải đánh răng được sắp xếp nga ngắn chỉnh tề.
Khăn mặt treo trên giá cũng từ một cái thành hai cái.
Không mất bao nhiêu thời gian anh đã sắp xếp xong tất cả đồ vật.
Ngay ngắn gọn gàng lại có mục đích rõ ràng.
– -Như thể đã tập luyện rất nhiều lần trước đó vậy.
Cam Tử là mèo lông dài, lớn lên đáng yêu đồng thời cũng rất phiền, sự việc lông mèo bay tán loạn đã xảy ra mấy lần rồi.
Tống Vân Hồi ngồi trên thảm tiếp tục chải lông mèo, ngồi đến độ có hơi mệt, cậu xoay tay lấy cái đệm muốn lót một chút, hình như xúc cảm không đúng lắm nha.
Cũng không tính là không đúng.
Đây là cái đệm cậu mang từ nhà sang, bình thường thích đặt ở bên rìa sofa, dễ lấy.
Mấy thứ này chuyển sang đây đều là Tần Thư sắp xếp, không ngờ tới anh lại hiểu như vậy.
“Uống nước ấm đi, bôi trơn cổ họng một chút.”
Tần Thư bước tới đưa cho cậu một cốc nước.
Tống Vân Hồi nhận lấy cốc nước, mắt thoáng mở to.
Là cốc nước khủng long nhỏ, tay cầm vừa khéo là đuôi của khủng long nhỏ.
Cậu bưng cốc nước trong tay, lặng lẽ quyết định về sau uống nhiều nước nóng một chút.
*
Đêm đầu tiên chuyển vào nhà Tần Thư, Tống Vân Hồi không mang theo chuẩn bị trước, trực tiếp ngã đầu liền ngủ.
Ngày hôm sau Tần Thư có buổi công chiếu phim, trời vừa sáng đã ra ngoài.
Tống Vân Hồi rời giường ăn sáng, thêm đủ thức ăn cho mèo vào máy cho ăn tự động, cũng đeo khẩu trang ra ngoài.
Lần này cậu vẫn đến thành phố B.
Vẫn đi đến phòng thu âm lần trước cậu đi.
Từ trưa đến chiều, rồi lại đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen Tống Vân Hồi mới ra khỏi phòng thu âm, cậu ngồi xuống băng ghế sát cửa sổ hành lang hít thở chút không khí, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tháo khẩu trang xuống uống một ngụm café.
Bên ngoài là ánh đèn thành thị quen thuộc.
Sáng mắt, nhỏ bé, không thể xem thường.
Bên cạnh có một đám người đi tới, bước chân hỗn loạn mất trật tự, đang vây quanh một người ở giữa.
Có lẽ là ca sĩ nào đó đã thu âm xong và tan làm.
Tống Vân Hồi ném cốc café rỗng vào thùng rác, đeo khẩu trang lên.
Cậu cũng nên tan làm rồi.
Lúc ra khỏi phòng thu âm, Tống Vân Hồi rời đi bằng một lối khác.
Thành phố về đêm chưa bao giờ thiếu người.
Chỉ là đang đông nên người ít đi rất nhiều.
Lúc từ phòng thu âm ra, trên đường phố đã không còn bao nhiêu người nữa.
Ở đây không có taxi nào đi qua, nên cậu dựa theo trí nhớ xuôi theo lề đường, Tống Vân Hồi nhớ đến đây rồi tiếp tục băng qua một con hẻm là có thể đến trạm đón taxi.
Đã muộn lắm rồi, lại thêm thời tiết lạnh giá, con hẻm bình thường không ít người qua lại giờ đây ánh sáng u ám, trông không giống dáng vẻ có người.
Vừa nhấc chân bước vào hẻm, một giọng nói đột nhiên xuất hiện:
“Không được nhúc nhích, mau đưa hết tiền đây!”
Tống Vân Hồi quay đầu.
Một người đàn ông chặn ở đầu hẻm, nơi đó có ánh sáng, trên mặt không có bất kỳ che chắn nào, vẫn đang mặc quần áo vải bông, trong tay cầm dao, giọng nói lại có hơi run rẩy.
– -Rất rõ ràng vừa khéo đi ngang qua đây đột nhiên nổi lên lòng tham.
Tống Vân Hồi cúi đầu muốn nhìn tay của mình, nhưng vì quá tối không thể nhìn thấy vì thế cậu từ bỏ.
Người đàn ông cầm dao chậm rãi áp sát.
“Đừng ép tôi động tay, mau giao tiền ra –”
Tiếng gió ác liệt vang lên, sau đó là tiếng dao con và tiếng va chạm trên mặt đất, mỗi một tiếng động vang lên đều khiến lòng người run rẩy theo.
Người đàn ông căn bản không ý thức được chuyện gì đang xảy ra ngã nhào ra đất, hai tay bị người tóm gọn, đau đến xương cốt cũng sắp không còn cảm giác.
Tống Vân Hồi cúi người áp sát gã, hỏi ra vấn đề muốn hỏi lúc chuyển nhà hôm qua:
“Trông tôi dễ bắt nạt lắm sao?”
Người đàn ông nức nở, bị dọa đến nói không nên lời.
“Cạch”
Tống Vân Hồi chưa đợi được đáp án, người đàn ông còn chưa kịp nói chuyện thì ở đầu hẻm xuất hiện một bóng người, vì không để ý nên điện thoại trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Đối phương lẩm bẩm:
“Sữa Đậu Nành?”