Mà trước lối đi vào kí túc xá, không biết từ lúc nào đã dựng một lều vải trong suốt. Đây chính là loại lều phẫu thuật tiên tiến nhất hiện nay. Nhìn từ bên ngoài có vẻ rất đắt tiền, nhìn đậm chất quý tộc. Học viện Noelle cũng có hai cái, nhưng lại chẳng bao giờ thấy mang ra dùng.
Tộc Noelle có mặt lúc đó tất cả đều ngây ngẩn người.
Búp Bê nhìn Phillip bế Mắt To đi, bản năng vẫn muốn đuổi theo. Cô nhìn Ngu Uyên đứng đằng xa, hồn lực mạnh mẽ làm cô phải dừng bước chân mình.
Cô chỉ dám đứng xa xa khiếp đảm nhìn họ, muốn lại gần mà không dám, đôi mắt đều đỏ rồi.
Da Đen, Tóc Quăn và Tàn Nhang đều đứng cạnh Búp Bê, nhất loạt nhìn hướng Mắt To được bế đi. Tất cả đều hừng hực hy vọng, có khả năng cứu được Mắt To hiện tại, chỉ có hai người họ.
Đúng lúc này Chử Thư Mặc khó khăn lắm mới chen được lên hàng đầu, khuôn mặt nhỏ đều là mồ hôi, tóc ngắn đã trở nên ẩm ướt. Cậu thấy Phillip đứng bên cạnh Mắt To, tay đang nhẹ nhàng bôi thuốc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu chậm rãi lại gần Búp Bê: “A A A.” Mắt To không sao nữa rồi.
Búp Bê đỏ mắt nhìn Chử Thư Mặc, vô sự tự thông hiểu lời cậu nói: “Cảm ơn em.”
Nói rồi lại không nhịn được nắm lấy móng vuốt be bé của Chử Thư Mặc, ánh mắt khẩn trương nhìn người trong lều vải, bàn tay còn lại nắm lại thành nắm đấm.
chử Thư Mặc hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ hết cả lên. Nếu như nói cái ôm trước đó minh chứng cho tình bạn hữu nghị thuần khiết, vậy dắt tay chính là….
Há há há, Chử Thư Mặc cúi đầu ngây ngô cười mấy tiếng. Đời này đời trước cộng lại, cậu cũng đã sống đến hai lần, vậy mà đây lại lần đầu tiên được con gái nắm tay.
Miệng vẫn cười toe toét, đầu lại không tự chủ được mà quay đi quay lại nhìn ngắm xung quanh. Tất cả đều là gương mặt trẻ con phì nộn đáng yêu, đôi mắt vẫn cứ đảo đi đảo lại mấy bận, lòng cảm thấy có cái gì không đúng lắm thì phải. Rốt cuộc Chử Thư Mặc cũng ý thức được, ánh mắt chuyển đến một nơi duy nhất.
Cách thiên sơn vạn thủy, hai mắt cậu chống lại ánh mắt của Ngu Uyên.
Đôi mắt ấy vẫn bình bình đạm đạm như ngày thường, tựa như gần mà cũng tựa như xa, không giận mà uy.
Chử Thư Mặc quen biết Thiên Diễn Đế đã mười mấy năm, nhưng chính thức ở cùng nhau lại chỉ có hai năm. Dù mười mấy năm quen biết, hay hai năm chung sống, điều cậu thích nhất ở Thiên Diễn Đế, ấy chính là đôi mắt.
Ánh mắt rạng ngời bất khuất thời niên thiếu, hay ánh mắt bình tĩnh mà âm trầm của bậc Chí Tôn vô thượng.
Người trước khiến cậu có vô vàn hy vọng lúc khó khăn, người sau lại cho cậu cảm giác an toàn thời điểm cậu yếu ớt nhất.
Một lần nữa khiến cậu thương người này đến khắc ghi xương cốt.
Năm đó dưới đài Ánh Tuyết, Thái sư đã từng nói với cậu. Tình cảm của cậu chỉ là thứ tâm lý dựa dẫm. Nếu như cậu quên đi điều ấy, cậu đã chẳng lún sâu với Thiên Diễn đế tới vậy.
Nhưng Chử Thư Mặc lại cảm thấy, người mình cần nhất không phải là người lúc mình yếu đuối đã làm lá chắn bảo vệ mình hoặc là nơi để mình dựa vào lúc mệt mỏi nhất hay sao? Điều ấy trở thành lực lượng vô hình giúp mình có thể một lần nữa đứng lên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà khi mình quay đầu lại, tòa núi ấy vẫn vừng vàng phía sau, không động, cũng không sụp đổ.
Mặc kệ đi tới nơi nào, đều nhớ tới nơi ấy là nhà, là hậu thuẫn vững chắc nhất. Dù có sợ hãi nhưng vẫn có động lực để bước tiếp.
Chỉ tiếc thân thể cậu năm ấy không tốt, không thể đứng lên một lần nữa. Nếu như có người hỏi cậu có hối hận không, đếm bây giờ câu trả lời của Chử Thư Mặc vẫn là không hối hận.
Cậu từ nhỏ đã thích tự do, việc cả đời được vui vẻ là quan trọng nhất. Cậu thích một người như vậy, chẳng sợ xuống dưới hàn đàm ngàn năm nhặt lại khế hôn thạch, cậu vẫn luôn nghĩ rằng điều đó khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.
Vì vậy mới chịu đựng cơn đau khi cơ quan nội tạng suy kiệt, hao hết tâm tư đợi hắn đến hơn ba mươi năm.
Vẫn tưởng rằng mọi thứ đã chấm dứt, lại không nghĩ rằng vận mệnh lại một lần nữa đi vào quỹ đạo. Lại càng không nghĩ được rằng, chỉ với một ánh mắt, cậu lại không tự chủ được mà hãm sâu.
Giống với ngàn năm về trước, mùa đông năm ấy, Thiên Diễn Đế mang cậu đi Bắc Cương tìm thuốc.
Cậu thể hàn, bệnh lại càng ngày càng nghiêm trọng. Mỗi ngày đều là Thiên Diễn Đế tự mình chải chuốt lại kinh mạch cho cậu. Vì vậy hắn ở cực bắc địa khu, hắn cũng không để cậu ở lại quốc đô.
Chử Thư Mặc trời sinh lại thích đi du ngoạn, không bài xích việc phải đi xa, cho dù bệnh tật mang lại cho cậu ngàn vạn thống khổ.
Gió Bắc và gió lạnh thổi cũng một chỗ, đoàn người lại chỉ có thể cưỡi ngựa, gió lạnh làm thân thể cậu như thể có hàng vạn côn trùng cắn xé, tựa như không ngừng ăn mòn mỗi tấc da thịt cậu.
Đi không được mấy bước, cậu đã được Thiên Diễn Đế ôm vào trong ngực, bọc cậu vào trong áo khoác của hắn. Sau đó nắm lấy tay cậu cùng cầm dây cương ngựa.
Chử Thư Mặc cũng Thiên Diễn Đế khi đó ít khi tiếp xúc thân mật, mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy cả cơ thể được bọc trong nước ấm.
Bàn tay nắm lấy tay cậu khiến cậu thấy hoảng hốt, nhưng không ngờ lại khiến cậu kiên định hơn.
Lúc đầu, Chử Thư Mặc đã luôn nghĩ, cậu rõ ràng cảm thấy hắn có cảm tình với cậu.
Bằng không vì sao lại để cho một ma ốm như cậu tọa vị? Bằng không vì sao cả hậu cung lại chỉ có một mình cậu? Vì sao lại tìm danh y khắp thiên hạ chỉ để trị bệnh cho cậu?
Dịu dàng như vậy, vì sao lại không chịu cho nhiều hơn?
Vấn đề phức tạp như vậy, Chử Thư Mặc dùng cả đời để tìm câu trả lời mà không được.
Ánh mắt của Ngu Uyên giống với Thiên Diễn Đế năm đó. Bàn tay non mềm của Búp Bê, trong nháy mắt như biến thành bàn tay to lớn có đầy vết chai.
Chử Thư Mặc nao nao, sau đó cười khổ trong lòng hai tiếng. Cậu yên lặng thu tay lại, đút vào trong túi quần. Mày nhướn lên, thở dài khe khẽ, lúc ngẩng đầu lên thì Ngu Uyên đã không còn đứng ở đó nữa.