“Muốn cái gì?”
“Nội y… Và áo ngủ.”
Lúc nhắc tới hai chữ “nội y”, hai hàm răng Hứa Trúc Linh run lên.
Cô thật sự rất thẹn, thế mà cô lại nhờ Cố Thành Thành đi lấy đồ lót!
Cô chỉ hận không có cái lỗ, trực tiếp chôn mình xuống đó.
Cố Thành Trung lục trong tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm được.
Áo ngực màu hồng phấn, còn có cả gọng nâng ngực.
Trước kia Cố Thành Trung từng chạm qua thân thể cô, biết ngực cô không lớn, nhưng giờ phút này anh mới biết, hóa ra ngực cô lại nhỏ như vậy!
Xem ra sau này phải khai phá cho thật tốt.
Cố Thành Trung đưa quần áo tới, nói: “Em vẫn còn là con nít hay sao? Còn mặc đồ lót ấu trĩ như vậy?”
“Ấu trĩ chỗ nào, đồ lót màu hồng phấn cũng rất đáng yêu đó!”
Cô vốn đang thẹn thùng muốn chết, nghe được lời này trực tiếp trừng mắt nhìn anh, vội vàng cầm lấy quần áo.
Dưới lúc đang tức giận, cô quên không đóng cửa.
Cô đưa lưng về phía Cố Thành Trung, bắt đầu mặc quần áo.
“Hừ, cũng không biết nói vài câu dễ nghe, đáng lẽ nên khen mình đáng yêu mới đúng! Không biết là có EQ hay không nữa!”
Cô thở phì phò mặc xong quần áo, quay người muốn đi ra, bỗng nhiên phát hiện cửa phòng tắm không hề đóng, còn Cố Thành Trung dù bận vẫn ung dung đứng ngoài cửa nhìn cô.
Dáng người cô rất mảnh, toàn thân không có chút thịt thừa.
Làn da trắng nõn tinh tế, nhìn qua giống như lụa tơ tằm vậy.
Cái mông kia tuy rằng không lớn, nhưng nhìn qua rất mềm mại, có lẽ cảm xúc không tồi.
Hai chân thon dài rất đẹp mắt.
Cô vợ nhỏ của anh cũng không phải nhỏ, chỉ là chưa hoàn toàn lớn lên, cần người hỗ trợ.
“Ngài… Sao ngài lại nhìn lén em?”
“Cửa không đóng, tôi cho rằng em chủ động mời. Hơn nữa có ăn thì phải có trả, khi nãy em cũng nhìn tôi, hiện tại tôi nhìn em chắc không có vấn đề gì chứ?”
Bên môi anh treo một nụ cười ấm áp, hòa tan sự sắc bén, chỉ còn lại dịu dàng.
Rõ ràng anh đang dở trò lưu manh, nhưng lại nói một cách nghiêm trang đàng hoàng như thế!