Ban sáng, Thần Ma giao chiến. Thanh Quy từ kiệu trốn ra được, theo tiếng đàn mà đi, muốn tìm Huyền Thương Quân. Phương hướng không sai, nhưng đi hơi chậm một chút —— vừa vặn gặp phải Đại hoàng tử Ô Đại, Nhị hoàng tử Đỉnh Vân, ma tướng Chúc Cửu Âm của Ma tộc đang tháo chạy.
Bốn người chạm mặt một nơi, Thanh Quy không thể tránh né.
Ngay vào lúc này, có Ma binh báo lại: “Bẩm báo ba vị điện hạ, binh sĩ bảo hộ kiệu bị giết, Dạ Đàm công chúa mất tích.”
Ô Đại cùng Đỉnh Vân cũng đổi sắc mặt, Thanh Quy nào còn biện pháp gì? Nàng chỉ đành phải hành lễ: “Thần Tộc công phá phòng vệ, Dạ Đàm đành phải chạy trốn. May mà ở chỗ này gặp ba vị điện hạ.”
Ô Đại vốn là đầu óc đơn giản, lúc này vừa nghe, vậy còn gì phải nói? Hắn vung tay lên: “Được rồi, nếu người ở chỗ này, trở về đi thôi.”
Nhị điện hạ Đỉnh Vân rốt cuộc cẩn thận một chút, hỏi một câu: “Ngươi chính là Dạ Đàm công chúa?”
Thanh Quy trong lòng lo lắng, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn, thấy chân trời vân kiều buông xuống, Thần Tộc đã thu binh. Nàng cầu cứu không được, chỉ đành phải nhắm mắt, nói: “Hồi bẩm điện hạ, đúng là như vậy.”
Đỉnh Vân vòng quanh nàng một vòng, nói: “Nghe nói Dạ Đàm công chúa này sinh ra chẳng lành, vì vậy bị Li Quang Thị giấu trong thâm cung, chưa từng nói với người ngoài. Ta nhìn ngươi… Nhưng là không giống.”
Thanh Quy trong lòng có chút lạnh, giọng điệu hoài nghi như vậy, chẳng lẽ hắn đã thấy Dạ Đàm sao?
Nàng đè nén hốt hoảng trong lòng, Đỉnh Vân tra hỏi: “Ngươi là ai, còn không mau khai thật ra?!”Thanh Quy thấp thỏm bất an, còn chưa mở miệng, sau lưng đột nhiên có người nói: “Ta làm sao không biết, Nhị ca đã đổi nghề xem tướng cho người khác vậy?”
Thanh Quy xoay người lại, trong ánh sáng ban mai mờ nhạt kia, Trào Phong tay cầm chiến liêm chín thước, chậm rãi tới. Hắc bào của hắn tung bay trong gió, hoa văn Hình Thiên trên áo tỏa ánh sáng chói mắt.
Nhị ca?
Thanh Quy nói: “Trào Phong? Ngươi… Cũng là hoàng tử Ma tộc?”
Binh sĩ xung quanh liền cười thầm, Trào Phong lấy tay che miệng, ho nhẹ một tiếng: “Công chúa điện hạ, lúc này ở đây, nói những lời này chẳng thú vị chút nào.”
Đỉnh Vân hiển nhiên không vui: “Nơi này có phần của ngươi nói chuyện sao?”
Trào Phong nói: “Không có.”
Sau đó tự giác lui về cuối hàng. Trước khi lui đi, nhìn thật sâu vào Thanh Quy.
Thanh Quy bỗng nhiên biết —— Đỉnh Vân đang gạt nàng!!
Nàng nói: “Điện hạ tự mình đem Bổn công chúa từ Li Quang Thị ra, hiện giờ lại nghi ngờ. Nếu là như vậy, sao không đem Bổn công chúa đưa về Li Quang Thị để phân biệt thật giả chứ?”
Đúng vào lúc này, Ma binh báo lại: “Nhị điện hạ, Thần Tộc đã trở lại thiên cung.”
Đỉnh Vân ừ một tiếng, sau lưng hắn, Chúc Cửu Âm nói: “Nhị điện hạ, xem ra Thần Tộc đã mang Thiên phi nhà mình quay trở về. Chúng ta cũng về trước đi. Nếu như nán lại quá trễ, chỉ sợ Ma tôn trách móc.”
Đỉnh Vân vừa liếc nhìn Thanh Quy, khua tay: “Trở về Thần Hôn Đạo.”
Thanh Quy cứ như vậy qua loa tùy tiện mà đi tới Ma tộc.
Ma tộc không nhiều quy củ như vậy, Nhị điện hạ Đỉnh Vân trực tiếp đem nàng tới Thần Hôn Đạo.Trước mắt một con đường đá màu đen quanh co phía trước, kỳ dị là, bên trái sáng bên phải tối, sáng tối giao nhau nhưng lại không hòa hợp. Con đường đá màu đen này, giống như là ngăn cách hai cá thế giới.
Thanh Quy không khỏi quan sát trái phải, hai bên đường có người hầu của Ma tộc quỳ gối nghênh đón.
Ngay phía trước, chỉ thấy một lá cờ ma quỷ đón gió trên cao, phía trên có hoa văn Hình Thiên đỏ chói. Thanh Quy chỉ liếc mắt nhìn, cũng biết đó là cái gì —— máu của Thượng Thần.
Chỉ có máu tươi của Thượng Thần Thiên giới, mới có thể tươi đẹp mà lại không bao giờ bạc màu như vậy.
Tim nàng đập càng nhanh, vô tình vấp phải hòn đá, cả người cũng lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa ngã nhào, khiến cho Ma binh xung quanh một trận cười nhạo.
Đỉnh Vân sắc mặt khó coi, rốt cuộc vẫn là người phàm, chẳng có hiểu biết gì.