Mục Tử Thạch không có biện pháp, đành phải nhảy xuống ghế con, bi thương hỏi: “Nếu Thế tử làm thịt ta, điện hạ ngươi không đau lòng sao?”
Tề Dư Phái nhéo nhéo mặt hắn: “Ngươi không đi, ta liền làm thịt ngươi!”
Mục Tử Thạch đẩy cửa đi ra, Chu tiểu thư đã ngâm xong vế trên: “Bắc Đẩu thất tinh thủy đề liên thiên thập tứ điểm (Dưới đáy nước Bắc Đẩu thất tinh kéo dài mười bốn điểm).”
Mục Tử Thạch thuận miệng tiếp lời: “Nam phương cô nhạn nguyệt trung đái ảnh nhất song phi (Phía nam chim nhạn cô độc mang theo hư ảnh giữa ánh trăng cùng nhau bay).”
Chu tiểu thư nhìn tiểu hài tử đột nhiên xuất hiện, thất kinh hỏi: “Ngươi là?”
Mục Tử Thạch chắp tay: “Đông cung thư đồng Mục Tử Thạch, kiến quá Chu tiểu thư.”
Tề Vô Thương thấy hắn cương quyết dứt khoát ra tay tương trợ, liền không truy cứu tội nhìn lén nghe trộm, một tay ôm vai Mục Tử Thạch, có chút kiêu ngạo lại giả vờ khiêm tốn nói: “Tử Thạch tuổi nhỏ, kiến thức nông cạn, khiến tiểu thư chê cười!”
Chu tiểu thư đã mười tám tuổi, nhưng không muốn xuất giá, chỉ toàn tâm toàn ý say mê đọc sách, có thể nói là một đóa kỳ ba, lập tức tiếp lời: “Kiền bát quái, khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định (Kiền (quẻ cho nam) tám quẻ, khôn (quẻ cho nữ) tám quẻ, tám tám sáu mươi bốn quẻ, quẻ quẻ trời đất (kiền khôn)đã định).”
Mục Tử Thạch ngón tay chỉ Tề Vô Thương cùng Ngu tiểu thư, cười nói: “Cầm thất thanh, sắt thất thanh, thất thất tứ thập cửu thanh, thanh thành cầm sắt hòa minh (Cổ cầm bảy âm, đàn sắt bảy âm, bảy bảy bốn mươi chín âm, tiếng tiếng vợ chồng (cầm sắt) cùng một ý).”
Chu tiểu thư ánh mắt tỏa sáng: “Trường cân trướng nội nữ tử hảo, thiếu nữ vưu diệu (Trường cân căng lên nữ tử hảo, thiếu nữ càng tuyệt vời).”
Mục Tử Thạch cũng không quá yêu thích ngâm cứu thưởng thức sự tinh xảo uyên thâm trong từng chữ từng từ, chỉ có lệ nói: “Sơn thạch nham thượng cổ mộc khô, thử mộc vi sài (Trên núi đá nhiều cây khô, lấy cây làm củi).”
Ngẩng đầu nhìn Chu tiểu thư vẫn chưa có ý muốn ngừng, vội nói: “Ta cũng có một vế đối, cùng tiểu thư cộng thưởng…”
Dừng lại một chút, rồi nói: “Xuân tình tham phương tấn, lộ hoa xuân mạn, đạp nguyệt tầm mai, dao thai tụ bát tiên, động tiên ca 《thanh bình điều》: minh nguyệt trục lai điểu minh giản (Muốn biết mùa xuân hỏi cây cỏ, hoa xuân chậm rãi nở ra, đạp trăng tìm mai, bàn ngọc tụ bát tiên, động tiên ca《thanh âm hòa bình》: trăng sáng theo tiếng chim hót bên khe suối).”
Chu tiểu thư nghe xong, cảm thấy hàm ý tươi mát u nhã, câu câu chữ chữ hồi vị vô tận, đúng là do mười từ bài một mạch xâu kết thành, lại chẳng hề có cảm giác rườm rà bế tắc, không khỏi mừng rỡ: “Này… Này thật hay, cực kỳ tuyệt diệu a!”
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tìm không được câu thích hợp đối với sự tao nhã của vế trên, muốn hỏi Mục Tử Thạch, vừa nâng mắt đã thấy hắn đang thong thả bước ra khỏi noãn các, vội nhanh chân đuổi theo: “Mục công tử, dừng bước…”
Dương tiểu thư che tay áo đánh một cái ngáp, cúi chào nói: “Tiểu nữ xin cáo lui.”
Theo sát Chu tiểu thư đi ra cửa, duy độc còn Ngu tiểu thư, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nghe nói Ung Lương khổ hàn… Nhưng vì ngươi, ta không sợ lạnh.”
Dứt lời kiên định gật đầu, làn váy hoa xòe như hoa nở, đã xoay người chạy ra ngoài.
Tề Vô Thương nhìn Tề Dư Phái từ trong phòng xép đi ra, ngẩn tò te hỏi: “Nàng… Nàng có ý tứ gì?”
Tề Dư Phái cười tủm tỉm, nói: “Nàng coi trọng ngươi, không phải ngươi thì không lấy, chúc mừng Tam ca, Thế tử phi chính là độc nữ (con gái một) của Ngu Đại tướng quân.”
Tề Vô Thương giậm chân thở dài: “Ta chỉ muốn chọc các nàng giận bỏ đi.”
Tề Dư Phái không đánh vào một chỗ: “Ngươi nếu không muốn thành thân, vì sao còn đáp ứng lần này về kinh tuyển phi?”
Tề Vô Thương vẻ mặt rất là vô tội, nhưng lại nói đến trôi chảy: “Ta không muốn thành thân, nhưng có thể nào bỏ qua ý muốn của phụ vương mẫu phi? Ý muốn bọn họ, còn có ý muốn của phụ hoàng ngươi? Vân Tây nhị châu Đại tướng quân, chính là tri kỉ lâu năm của Đào Nhược Phác, nếu hôm nay không chọn Ngu tiểu thư, thì ngày khác vị tiểu thư này vẫn muốn nhét vào Phong Tĩnh vương phủ của ta… Chu Dương nhị vị, bất quá chỉ là tấm đệm lót trong hộp mà thôi.”
Tề Dư Phái có chút xấu hổ, trong con ngươi xẹt qua một tia u tối, cười lạnh nói: “Tam ca nếu không vừa ý, đừng ngại tuyển thêm lần nữa, kinh thành danh viện thục nữ đếm không hết, giang sơn Đại Trữ vẫn đang an ổn, Thế tử chẳng cần phải ca thán bên hiên Phụng Nghi Đình a.”
Một lúc sau Tề Vô Thương mới tỉnh ngộ ra, trong lời hắn tràn ngập châm chọc cay độc, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Miệng mồm Tử Thạch chính là theo ngươi học xấu, mắng chửi người cũng lắt léo quanh co! Quên đi… Thú thì thú, Ngu tiểu thư tuy rằng điêu ngoa, nhưng bộ dáng cũng không xấu, hơn nữa mắt lại đẹp.”
Tề Dư Phái nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ánh mắt Ngu tiểu thư rất giống Tử Thạch.”
Tề Vô Thương ngẩn ra: “Khó trách, ta nhìn liền cảm thấy thân thiết như vậy.”
Đang nói chuyện thì Mục Tử Thạch cười tủm tỉm đi vào: “Điện hạ, đuổi được rồi!”
Tề Vô Thương vội kéo hắn qua: “Mấy nữ tử này, Tử Thạch thấy ai tốt nhất?”
Mục Tử Thạch mạc danh kỳ diệu: “Cũng không phải ta thú, ngươi hỏi ta làm gì?”
“Nếu là ngươi thú thì sao?”
Mục Tử Thạch nghiêm mặt nói: “Ta còn nhỏ, Thế tử điện hạ, phi lễ chớ nói, người đừng dùng những lời không đứng đắn này độc hại tiểu hài tử.”
Tề Vô Thương bị nghẹn, thầm nghĩ tiểu quỷ nhút nhát rụt rè năm đó hay ghé lên vai mình khóc nức nở, nước mắt đầm đìa, đã đi đâu rồi?
Hôn ước Tề Vô Thương đã định, Tề Cẩn tự mình tứ hôn, Phong Tĩnh vương phi nhìn Ngu gia cô nương rất là hài lòng, nạp thải nhập danh vô cùng bận rộn, nhờ thế Tề Vô Thương mới biết khuê danh của Ngu tiểu thư là Ngu Kiếm Quan, tên này quá vương bá khí, chính nghĩa tận trời cao, Mục Tử Thạch nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ thật sự trở thành công tử rồi sao?”
Tề Vô Thương gõ đầu hắn, nói: “Nàng là mùa xuân năm ấy khi Ngu tướng quân công phạt tiểu Kiếm Quan thì ra đời, Ngu tướng quân liền nghĩ ra hai cái tên, một là Ngu Kiếm Quan, một là Ngu Xuân Thiên.”
Mục Tử Thạch cân nhắc thật lâu, thở dài: “Ta thật không biết tên nào dễ nghe hơn…”
Tề Dư Phái đột nhiên mở miệng: “Đều khó nghe.”
Mục Tử Thạch gật đầu đồng ý.
Tề Vô Thương lại rên rỉ: “Sớm biết như thế còn không bằng ta thú Ngu Đại tướng quân, ít nhất tên dễ nghe hơn một chút.”
Sau sự tình nạp các nạp chinh rườm rà, bởi vì Phong Tĩnh vương ở Ung Lương xa xôi, lại là hoàng đế tứ hôn, nên hôn sự đều do Lễ bộ tự tay xử lý, sính lễ lấy trong hoàng cung, Lạc thị cùng Phong Tĩnh vương phi làm chủ, Tề Vô Thương chỉ đi săn mấy con nhạn làm manh vật đính ước. Nhạn là chim di trú, thuận hồ âm dương thiên đạo, một khi phối ngẫu chết đi, cả đời liền cô độc, một lòng trinh liệt, mà sáu lễ trong ngày thành hôn, không thể sơ hở.
Đã quyết định ngày tốt cho lễ thành hôn, một tháng sau thì cử hành, Ngu gia vội vội vàng vàng chuẩn bị của hồi hôn, tháng ba sang năm, xuân về hoa nở sẽ đưa nhi nữ đến Ung Lương. Trong một tháng này, Phong Tĩnh vương phi cùng Lạc hoàng hậu vội đến chân không chạm đất, Tề Vô Thương giống như chẳng liên quan tới mình, cả ngày nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch, sợ hắn lơ là tập luyện cung ngựa, muốn đích thân dạy hắn kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung.
Mục Tử Thạch cả đêm treo đèn nâng tay tập viết tuyệt không ngại mệt, nhưng bắn tên bất quá chưa đến nửa canh giờ đã không ngừng kêu khổ, nói cho cùng, hứng thú chỉ ở bên tai. Tề Vô Thương cũng chẳng cảm thấy việc này có gì không chính đáng, lập tức ân cần, thân thiện dụ dỗ: “Ngươi nghĩ đi a, nếu một mai gặp cường đại hay binh địch, ngươi có thể lấy bút ra hộ thân hay dùng sách để bảo vệ mình được sao?”
Mục Tử Thạch nói: “Ta sẽ không ly khai Thái tử điện hạ, long sóc vệ nhiều như vậy, ta việc gì phải giống như con cẩu mà nhào vô cắn nhau với người khác?”
Tề Vô Thương hít sâu một hơi, duy trì ý cười: “Tiếp qua vài năm ngươi chẳng lẽ không thi khoa cử làm quan, ra cung kiến phủ? Ngươi không có khả năng cả đời bên cạnh Thái tử làm thư đồng.”
Mục Tử Thạch chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình ly khai Tề Dư Phái, nhất thời ngẩn ngơ, nửa ngày mới phục hồi tinh thần, biện luận: “Nhiều người đọc sách không có công phu, cũng đâu bị người đánh chết. Lao tâm giả trì nhân, lao lực giả trì vu nhân (*)… Võ Hầu Lục Tốn là thư sinh, cũng không có khả năng chỉ huy trăm vạn đại quân?”
(*) Kẻ dùng đầu óc làm việc sẽ trị ngươi, kẻ làm việc tay chân thì bị người trị.
Tề Vô Thương suy nghĩ một chút, quyết định công vào chỗ hiểm: “Vậy, vạn nhất có người ám sát Thái tử thì thế nào?”
Mục Tử Thạch lạnh lùng nói: “Tru di cửu tộc.”
Tề Vô Thương nói: “Nếu Thái tử gặp bất trắc, cho dù ngươi giết hết người trong thiên hạ cũng chẳng thay đổi được gì, ngươi nếu theo ta học vài chiêu, trong lúc nguy nan, cũng có thể bảo hộ Thái tử chu toàn.
Mục Tử Thạch có chút động tâm, ngẩng đầu nhìn Tề Vô Thương: “Học khó không?”