Hắn vội vàng thu dọn: “Cái gì mà ‘đến đâu rồi’? Đệ nghe không hiểu.”
Hà Nguyên Kiều dùng cây quạt điểm điểm trên trán cậu chàng: “Nhóc tì đừng giả thần giả quỷ trước mặt ta, ta là người từng trải, chuyện gì mà chẳng biết?”
Vẻ mặt Hồng Văn co quắp, vẫn cố mạnh miệng: “Huynh đừng nói bậy, làm hư thanh danh cô nương nhà người ta. Chỉ là ngẫu nhiên Công chúa trở về, thuận tiện…”
Hà Nguyên Kiều chậc chậc vài tiếng: “Có thể nói ra lời này, đủ chứng tỏ đệ không hiểu gì về Trưởng công chúa Gia Chân.”
Hồng Văn ngẩn ra: “Là sao?”
Hà Nguyên Kiều giải thích: “Trên đời này rất nhiều người có lời nói và việc làm không đồng nhất, có người mặt lạnh tâm nóng, có người mặt ấm tâm lạnh. Thế nhân đều nói Trưởng công chúa Gia Chân dịu dàng hòa nhã, nhưng ta vào Thái Y Viện chừng ấy năm, chưa bao giờ nghe nói Công chúa chủ động giúp ai.”
Càng miễn bàn từ bỏ cơ hội du ngoạn hiếm có, quay trở lại ra mặt cho người khác.
Còn gì mà không rõ?
Hồng Văn sửng sốt, mân mê thỏi vàng một cách vô ý thức hồi lâu, không biết nên nói gì.
Một lúc sau, hắn mới rầu rĩ lên tiếng: “Đệ cũng không biết phải thế nào, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ là… có thể nhìn Công chúa cười là đệ rất vui; biết được Công chúa cố ý quay trở về, trong lòng đệ vô cùng mừng rỡ, tựa như bước trên mây…”
Nói tới đây, Hồng Văn bối rối gãi đầu, nhìn Hà Nguyên Kiều như đang xin giúp đỡ: “Huống chi, đấy là Công chúa cao cao tại thượng, đệ chỉ là Tiểu Lại mục thất phẩm, quân thần khác biệt, có lẽ cảm xúc của đệ chỉ xuất phát từ lòng kính trọng?”
Nếu ở lúc bình thường, lời này Hồng Văn quả quyết không dám nói, nhưng đêm nay uống vài chén rượu, men say bốc lên đầu khiến thần trí mơ màng bay bổng, hèn chi có câu uống say thì nói thật.
Kính trọng? Mệt thằng nhóc này có thể tìm ra lý do lừa mình dối người. 🙄
Hà Nguyên Kiều không đáp mà hỏi lại: “Vậy đệ đối với bệ hạ, đối với Thái Hậu, Hoàng Hậu, cũng có cảm xúc này?”
Ngươi thử tặng bệ hạ cái tượng đất đồ chơi xem sao! 🤣
Hồng Văn ngớ ra, chợt ủ rũ cúi đầu.
Chẳng lẽ…
Thấy hắn như vậy, Hà Nguyên Kiều bật cười: “Thật ra cũng không có vấn đề gì, một khi trưởng thành thì chuyện nam nữ yêu nhau là đương nhiên. ‘Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu’, đệ đã đến tuổi, nếu không hề có ý nghĩ này mới là lạ.”
Chỉ là không ngờ thằng nhóc nhìn khù khờ nhưng khi ra tiếng thì thật kinh người, thình lình nổ tung một trái pháo đại.
Người ta là Công chúa đấy! Còn không phải chỉ là một Công chúa bình thường.
Cũng không phải hắn coi thường Hồng Văn, nhưng xét về dòng dõi xuất thân của hai bên thì thực sự cách nhau xa lắc xa lơ.
Nếu là một người nào khác, gia đình họ lập tức có thể chuẩn bị sính lễ tới cửa cầu hôn, nhưng trường hợp này?
Hơn nữa… vị Công chúa kia tuyệt đối không tầm thường, chẳng ai biết rốt cuộc trong lòng vị công chúa cao quý nghĩ thế nào.
Lỡ người ta chán quá không biết làm gì, muốn tùy tiện chộp một cậu nhóc ngốc đùa chơi? Nếu đứa nhỏ ngốc này lơ ngơ rơi vào…
Nghĩ đến đây, Hà Nguyên Kiều nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Chuyện này đệ không cần quá lảng tránh, tuy nhiên cũng không nên quá cưỡng cầu, vạn sự tùy duyên.”
Thấy Hồng Văn mở to đôi mắt mờ mịt, Hà Nguyên Kiều thở dài, ấn đầu hắn vò vò: “Đồ ngốc…”
Cậu nhóc này trưởng thành trong môi trường quá mức đơn thuần, chợt gặp phải loại sự tình này, thật sự làm khó hắn rồi!
“Thôi được, coi như hôm nay ta chưa nói gì,” Hà Nguyên Kiều đứng dậy, “Ngủ đi!”
Hồng Văn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nước đổ khó hốt, huynh đã nói ra hết rồi…”
Hà Nguyên Kiều bật cười, phe phẩy quạt hương bồ rời phòng.
Sau khi ra ngoài, Hà Nguyên Kiều dần dần thu lại vẻ tươi cười, khép quạt lại đập vào lòng bàn tay vài cái, quay đầu đi về hướng phòng ông cụ.
Hà Nguyên Kiều vừa định gõ cửa thì đã nghe một tiếng kẽo kẹt, cửa được mở ra từ bên trong, Hà Thanh Đình liếc về phía gian phòng của Hồng Văn: “Vào đi.”
Thăm nhà bà còm ở wattpad. Vốn dĩ Hồng Văn được ban thưởng nên rất sung sướng, ngặt nỗi lời nói vừa rồi của Hà Nguyên Kiều lại khiến hắn trằn trọc không ngủ được.
Đêm đã khuya, ánh trăng như nước, giống màn sương mù xuyên qua giấy dán cửa sổ mỏng, bao phủ lên thỏi vàng trên bàn vầng sáng lung linh.
Hồng Văn không thể ngủ được, lật qua lật lại trên giường như chiên bánh tiêu, hai chân đạp loạn trong ổ chăn một hồi rồi bực bội bò dậy, lấy từ trong túi áo mặc ban ngày ra một chiếc còi tre hình chú chim nhỏ và một tượng đất sét.
Tượng đất này là hắn lén mua, màu đỏ rực, cười tủm tỉm.
Hắn đặt chiếc còi tre và tượng đất đứng song song cạnh nhau, nằm sấp trên giường ngắm nghía hồi lâu, chìa ngón tay mê muội chạm vào chúng vài cái rồi giống như bị phỏng vội rụt về.
Ôi chao, rốt cuộc ta đang nghĩ gì thế này?!
Đấy là Trưởng công chúa!
Hồng Văn tự cốc thật mạnh lên trán mình, sau đó lập tức nhe răng trợn mắt xoa xoa.
Đau đau đau!
Hồng Văn thở dài.
Hóa ra nàng nói không sai, nên đau vẫn sẽ đau, có than cũng vô dụng. 😔
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ, đã canh bốn rồi.
Ngủ đi ngủ đi!
Hồng Văn bỗng buông tha chính mình, lật người nằm xuống, kéo chăn lên.
Ngủ mơ thì không cần sầu lo bất cứ điều gì!
Sau một lúc lâu, một cái đầu bù xù lại từ trong chăn ló ra, nhanh chóng nhìn về phía góc bàn.
Nơi đó có một chú chim nhỏ đứng song song với tượng đất đỏ tươi, kề sát bên nhau. 😍
Hi hi, ngủ thôi!
********
Bà còm đóng đô ở wattpad. Tối hôm qua ngủ không ngon, sáng hôm sau dậy sớm, Hồng Văn tựa như một quả dưa chuột héo, hai mắt không mở ra được.
Cô bé An An xáng lại: “Ô, đôi mắt ca ca đỏ thế!”
Hồng Văn ôm cô bé dụi dụi: “Buồn ngủ quá à, buồn ngủ quá à buồn ngủ quá aaaa…”
Hà Nguyên Kiều vừa định cười thì thấy Hồng Văn híp mắt nhìn sang, trên mặt hiện đầy sự trách móc:
Hừ, ai quấy rầy giấc mộng của đệ?!
Hà Nguyên Kiều: “… “
Là ta!
Không ngủ ngon nên cũng không có tâm trạng ăn uống, bà cụ Hà nhìn Hồng Văn bằng ánh mắt trìu mến gần như muốn hóa thành dòng nước chảy ra: “Đứa bé ngoan, sao ăn ít như thế, hay là bệnh rồi? Mau tự bắt mạch cho mình xem nào!”
Hà Nguyên Kiều nhịn không được xen mồm: “Hắn đã ăn hai chén cháo, sáng tinh mơ ăn vậy không ít đâu ạ.” 😂
Bà cụ Hà mắt điếc tai ngơ: “Đang tuổi lớn mà, ăn không vô sao cao lên được? Thôi, buổi tối trở về bà hầm cho cái chân giò tẩm bổ nhá!” 😍
Hà Nguyên Kiều: “…”
Rốt cuộc ai mới là cháu ruột!
Hồng Văn đắc ý dào dạt nhìn ông anh khịt mũi một tiếng, cố ý kéo tay bà cụ làm nũng: “Cháu muốn ăn đuôi heo cơ.”
Người lớn tuổi, thích nhất được con cháu nũng nịu với mình, bà cụ Hà vui như tết: “Được được được, hầm đuôi heo.”
Hồng Văn lại nói: “Phải hầm đến nát nhừ, bà nhé!”
Bà cụ cười ha hả gật đầu, đặc biệt dặn dò phòng bếp, “Nghe được chưa, hôm nay nhớ mua thêm củi mà dùng.”
Hồng Văn hướng về phía Hà Nguyên Kiều làm mặt quỷ. 😝
Hà Nguyên Kiều đơ mặt lùa cơm.
Xì, thằng nhóc thúi này chả biết thẹn là gì! 🤧
Ăn sáng xong, ba người cùng nhau lên xe ngựa đi Thái Y Viện, sau đó ở cửa cung gặp được xe ngựa treo huy hiệu phủ Định Quốc Công.
Hà Nguyên Kiều chọc chọc cánh tay Hồng Văn, đưa mắt ra hiệu về phía người bước xuống xe ngựa bên kia.
Hồng Văn vừa ngẩng đầu, đối diện với Định Quốc Công Tiết Dũng vừa bước xuống đất.
Tầm mắt hai người giao nhau, chưa ai mở miệng trước.
Ánh mắt Tiết Dũng lập tức trở nên bén nhọn.
Nếu ánh nhìn ác ý có thể hóa thành dao nhỏ, e rằng hiện tại Hồng Văn đã sớm là một đống thịt vụn.
Hồng Văn đột nhiên không buồn ngủ chút nào.
Hắn sửa sang lại quan phục, thoải mái hào phóng hành lễ với Tiết Dũng ngay trước mặt các đồng liêu đang chờ xem kịch vui trước cửa cung: “Công gia mạnh giỏi.”
Cháu nội ruột bị bắt bên đường, hiện tại vẫn nhốt trong nhà lao của Đài ty nha môn không thả, trong một đêm náo động đến mức dư luận xôn xao, quả thực vô cùng nhục nhã.
Tiết Dũng tiến lên vài bước, âm trầm nói: “Tên nhóc ngươi giỏi lắm.”
Hồng Văn nhe răng cười, vô cùng khiêm tốn: “Đa tạ Công gia khích lệ, hạ quan thẹn không dám nhận!”