“Ông xã, chẳng phải anh còn em họ sao? Anh làm mai cho Hải Lý đi” Vu Yên Nhi nhớ ra liền vội nói với Kiến Nhất.
“Thật à?” Hải Lý vui mừng nhào đến, bày ra dáng vẻ vô cùng mong chờ nài nỉ Kiến Nhất: “Vậy giới thiệu cho mình đi”
Nét mặt Kiến Nhất có chút cứng nhắc, anh hoang mang xác nhận: “Thật?”
Hải Lý gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rỡ.
“Nó mới mười hai tuổi”
Nghe Kiến Nhất nói xong cả đám bật cười, Từ Tuấn Vỹ nhân cơ hội liền châm chọc: “Hải Lý, ở tù đó”
Hải Lý đơ mặt một lúc, cẩn trọng suy nghĩ có nên đợi cậu nhóc đó lớn lên hay không, nhưng lúc nó lớn lên thì cô đã bị xem là gái ế. Hải Lý tự lừa dối bản thân, vẫn kiên quyết giữ ý định: “Chẳng phải cậu với Yên Nhi cũng bắt đầu lúc mười hai tuổi sao? Mình cũng vậy, biết đâu cũng được như Yên Nhi”
Vấn đề Hải Lý bận tâm nhiều nhất chính là liệu em Kiến Nhất có giống như anh, ngoại hình và gia cảnh tốt, thông minh có sự cầu tiến, quan trọng nhất là phải cưng chiều bạn gái vô điều kiện như Kiến Nhất đối với Vu Yên Nhi, cô lo lắng hỏi: “Nhưng mà em cậu có giống như cậu không?
Không đợi Kiến Nhất trả lời, Vu Yên Nhi nhanh chóng lên tiếng trước với tâm trạng hào hứng: “Yên tâm, thằng nhóc đó đẹp trai, học giỏi, nhà có điều kiện, thích ai sẽ đối xử tốt không còn chổ chê”
Nghe đến đó, Hải Lý lập tức trở nên phấn khởi, cười ngẩn ngơ mơ mộng: “Thật à? Vậy mau giới thiệu cho mình đi”
Vu Yên Nhi tỉm tỉm cười, thu người trong vòng tay Kiến Nhất, ánh mắt e thẹn nhìn Hải Lý: “Quan trọng là tính tình Kiến Nhất thế nào thì thằng nhóc đó… hoàn toàn ngược lại”
Nụ cười trên mặt Hải Lý lập tức biến mất, tính tình hoàn toàn ngược lại thì còn nghĩa lý gì nữa, Hải Lý thay đổi thái độ, hất tay thẳng thừng từ chối: “Không cần nữa”
“Kiến Nhất nhà mình phiên bản độc nhất, làm gì có người thứ hai mà cậu tìm” Vu Yên Nhi tự hào, vẻ mặt đắc ý ôm thắt lưng Kiến Nhất.
“Ồ” Hải Lý giả vờ ngạc nhiên, đột nhiên nhào đến đè Vu Yên Nhi xuống trét bùn lên, Từ Tuấn Vỹ thấy vậy cũng nhanh chóng đến giúp một tay.
Vu Yên Nhi bị Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý siết chặt, gương mặt lạnh ngắt bởi bùn đen, cô vùng vẫy hét lên trong hoảng loạn: “Ông xã cứu em, mưu sát!”
Kiến Nhất tươi cười nắm tay kéo Vu Yên Nhi thoát khỏi hai con người nghịch ngợm kia. Mặt Vu Yên Nhi bị bẩn gần hết, vừa được cứu liền tức giận đứng lên lôi Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý trả thù khiến hai người bọn họ cong chân bỏ chạy.
Đuổi mãi còn chưa bắt được thì Vu Yên Nhi đã hết sức lực ngã thẳng vào người Kiến Nhất, anh giơ tay ôm cô ngã xuống bùn, để cô nằm trên người anh.
Thấy cảnh tượng này, những người gần đó mở to mắt chờ đợi diễn biến tiếp theo giống như trong phim bộ tình cảm, ví dụ như một nụ hôn giữa đầm lầy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đáng tiếc không có cảnh mà mọi người mong đợi, Kiến Nhất đỡ Vu Yên Nhi lên, anh ngồi dậy nhắc nhở: “Cẩn thận bị thương”
Lý Nhược hết lần này đến lần khác chứng kiến cảnh tình cảm của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, lần này không chịu được nữa đứng dậy đi ra chổ khác, hành động có ý biểu tình đó lại không được ai để ý đến.
Yêu đơn phương, tự mình biết tự mình đau khổ…
Lúc ăn cơm tối xong, cả nhóm cùng ngồi hóng gió mát mùa hè, tiếng lá cây xào xạt nhẹ nhàng càng khiến tâm trạng thoải mái. Kiến Nhất ngồi chổm xuống chổ Vu Yên Nhi đang ngồi trên ghế đá, anh lấy cao dán bóc ra dán vào hai bắp chân của cô, làm như vậy tối ngủ cô sẽ không bị thức giấc vì nhức mỏi.
Trong khi Kiến Nhất cử chỉ nhẹ nhàng bao nhiêu, Từ Tuấn Vỹ lại thô bạo bấy nhiêu, vỗ bốp bốp vào chân Mạc Nhiên Nhiên với lý do: “Làm như vậy mới dính chắc”
Hải Lý không có ai giúp đành phải tự xử, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Lý Nhược đưa tay quẹt nước mắt, cô lập tức nhận ra điều kỳ lạ, lý do thì chưa dám chắc.