“Ồ?”
Trên mặt hư ảnh ẩn trong ma vụ hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng thanh âm lại không giấu được sự vui mừng: “Xem ra so với hai tên gia hỏa vừa rồi thì ngươi còn mạnh hơn một ít, hắc hắc, nếu hấp thu chân nguyên của ngươi thì chắc hẳn bản tôn có thể bìa trừ cấm chế trong thể nội nhanh hơn nhiều.”
“Cấm chế trong thể nội?” Lâm Hiên hết sức kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó, hắn lấy tay xoa xoa cằm, trên mặt lộ ra một tia do dự mở miệng: “Rốt cục các hạ là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Hơn nữa ở đây vốn là nơi chôn dấu bảo vật của Tam Nhãn Thánh Tổ, như thế nào lại biến thành một Thượng cổ cự mộ?”
Lâm Hiên đã cẩn thận đánh giá hết thảy sự tình trước mắt, ngoại trừ nghi hoặc vẫn chỉ có nghi hoặc. Điều này thật không thể tin nổi, chẳng lẽ tàng bảo đồ thật sự là bẫy rập sao?
Nhìn vẻ bề ngoài xem ra lời giải thích này là hợp lý nhất, nhưng Lâm Hiên cứ có cảm giác sự tình không phải đơn giản như vậy, hẳn là trong đó phải có huyền cơ khác.
“Cái gì? Ngươi biết ở đây có chôn giấu bảo vật sao? Chẳng lẽ ngươi là thủ hạ kia của Tam Nhãn?”
Tiếng quát mắng ầm ầm truyền vào lỗ tai, Lâm Hiên rõ ràng cảm giác được đối phương có chút hổn hển, trong lời nói còn mơ hồ có chút sợ hãi, chẳng lẽ…
Trong nội tâm Lâm Hiên không khỏi đánh thót một cái.
Tuy nhiên ý niệm trong đầu hắn chưa kịp chuyển qua thì ma vụ ngăm đen kia đã bắt đầu cuồn cuộn xoay chuyển, thanh âm giống như tiếng sấm liên tục truyền vào tai, tựa hồ bên trong đang ẩn nấp một đầu hung thú đáng sợ nào đó. Lại qua một lát, ma vụ chậm rãi thu nhỏ lại, thân ảnh bên trong như trường kình lấy nước hấp nạp toàn bộ vào trong thân thể.
Hình dáng kẻ thần bí bên trong ma vụ dần dần hiện rõ.
Không ngờ hắn lại là một thanh niên tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc dài xõa ngang vai, tinh mỹ lãng mục, một vẻ anh tuấn yêu dị đập vào mi mắt. Song điểm làm Lâm Hiên để ý nhất vẫn là ở giữa trán của hắn có một khe hở, đó cũng không phải vết sẹo, Lâm Hiên thấy rất rõ ràng đó chính là con mắt thứ ba, chỉ có điều không mở ra mà thôi.
Khi Lâm Hiên nhìn rõ khuôn mặt đối phương, miệng hắn liền há to, trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ cho rằng mình đã nhìn lầm, ngay cả lời nói cũng có chút lắp bắp: “Tam nhãn… Tam Nhãn Thánh Tổ.”
Trong miệng Lâm Hiên đắng ngắt, hắn không thể nghĩ tới đối phương vẫn đến trước mình một bước.
Nhưng hắn giật mình cũng chỉ trong tích tắc mà thôi, rất nhanh hai hàng lông mày Lâm Hiên nhíu chặt lại, cơ hồ đã phát hiện có điều gì đó khác biệt. Sau đó, hắn chậm rãi mở miệng: “Không đúng, ngươi không phải Tam Nhãn.”
“Nói bậy, bản tôn đương nhiên là Tam Nhãn.” Thiếu niên kia đột nhiên biến sắc.
“Ngươi không cần lừa gạt ta.” Trên mặt Lâm Hiên cũng đã trấn định lại: “Ta đã từng trông thấy tam Nhãn Thánh Tổ chính thức, tuy hai người các ngươi dung mạo giống nhau như đúc nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Ân, ta thấy Tam Nhãn đúng lúc hắn vừa mới thoát khốn, mặc dù thực lực không bằng ngươi nhưng nếu nói về khí độ thì đích xác ngươi không cách nào so sánh được.”
Sắc mặt thiếu niên kia sau khi nghe Lâm Hiên nói như vậy ngày càng khó coi: “Tiểu gia hỏa không biết sống chết, ngươi nói như vậy chẳng phải muốn khi nhục ta sao!”
Lời còn chưa dứt, tay phải hắn đã nhấc lên, một đôi quỷ trảo bích lục hiển hiện. Mười đầu ngón tay nhọn hoắt như móc câu, hơn nữa trong lòng bàn tay còn có Quỷ hỏa máu tím hừng hực thiêu đốt, trong nháy mắt nó đã lăng không trảo về phía Lâm Hiên.
Lâm Hiên nhướng mày nhưng hắn không hề có ý lùi bước, tay phải lập tức nâng lên đánh một quyền về phía trước.
Vô thanh vô tức.
Tuy nhiên không gian trước mặt Lâm Hiên dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang vặn vẹo một hồi.
Lập tức, một đôi quỷ trảo màu xanh biếc và quyền kình hung hăng đâm vào nhau. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Oanh!
Mặt đất phía dưới run lên, nếu không phải cả gian mộ thất có cấm chế thủ hộ chỉ sợ đã sụp xuống từ lâu rồi.
Thoạt nhìn có vẻ cân sức ngang tài nhưng tình hình Lâm Hiên lại không khả quan chút nào, huyết khí đang cuồn cuộn trong lồng ngực, quả thực hắn đã rơi xuống thế hạ phong. Tuy nhiên trên mặt Lâm Hiên không hề lộ ra dị sắc, hắn mạnh mẽ dùng chân nguyên đè nén khí huyết đang cuộn trào xuống, chỉ có như vậy thì lúc này mới có thể không tỏ ra yếu thế trước mặt đối phương.
Thiếu niên tự xưng tam nhãn kia cau mày, tuy vừa rồi hắn đã cảm giác được Lâm Hiên mạnh mẽ hơn nhiều so với những tên Thánh tộc kia, nhưng không ngờ lại mạnh đến trình độ này, xem ra mình muốn chế trụ hắn chỉ e cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2399: Sương mù dày đặc