Thái Hư Cổ Long ho khan, phất tay đưa Hồng Trần đi, vút lên một tiếng rồi biến mất như một đạo thần quang.
Mẹ kiếp!
Dù là nhóm Chung Giang cũng không kìm được thốt ra tiếng chửi thề, đám đông lập tức đuổi giết.
Đám đông rời đi khiến vùng biển này trở nên trống trải.
Tử Huyên thầm thở dài, phong ấn người áo tím vẫn đang bị nhốt trong lồng, sau đó cô cũng biến mất.
Hậu duệ hoàng đế đứng đó, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt vẫn đang ngồi trên mặt đất.
Cô như phát điên, ngơ ngác ôm sát kiếm của Thần Huyền Phong như một bức tượng, nước mắt trong suốt lấp lánh như pha lê không ngừng chảy dài trên gò má xinh đẹp thê lương.
Nhân duyên trên thế gian rất vi diệu.
Con gái Nguyệt Hoàng yêu một người không nên yêu, chờ đợi biết bao nhiêu năm, chờ đến mức hoa cũng tàn, tình yêu giấu kín đến cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mộng.
“Thương Nguyệt”, Nam Minh Ngọc Thu và Đại Sở Hoàng Yên tiến lên, đỡ Thiên Thương Nguyệt dậy.
“Ta đưa chàng về”, Thiên Thương Nguyệt ôm sát kiếm của Thần Vương cười thê lương, từng bước từng bước đi về phương xa, bóng lưng xinh đẹp dưới ánh trăng trông rất cô đơn và tịch mịch, giống như một nữ tử yếu đuối.
Haiz!
Phía Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu đi theo phía sau từ xa, sợ Thiên Thương Nguyệt xảy ra chuyện gì.
Phía trên vùng biển mênh mông chỉ còn lại Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt.
Diệp Thành vẫn đang ngơ ngác, không dám tin mọi chuyện xảy ra đêm nay.