Phù Hư Chúa Tể vừa mới bị bắt đi không tới một hô hấp, theo bọn họ mà nói, nhiều nhất Nhiếp vân cũng chỉ vây khốn đối phương được mà thôi. Muốn đánh chết không có khả năng, thế nhưng trực tiếp nhìn thấy chuyện này, nhận định trong lòng tất cả mọi người đều đã bị lật đổ!
Nhanh như vậy đã giết chết Chúa Tể, vậy bọn họ thì sao? Bọn họ có thể kiên trì được bao lâu cơ chứ?
Sưu sưu!
Trong lúc bọn hắn đang rung động thì khí tức đang nhanh chóng tăng lên của Đoạn Diệc đã ngừng lại, hai mắt hắn mở ra, tràn ngập ý viên mãn như, giống như điện mang.
Cấp bậc Chúa Tể!
Hắn vốn đã lĩnh ngộ hai nghìn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo, lúc này đạt được Ngụy bản nguyên đại đạo, trong nháy mắt đã hoàn toàn luyện hóa được nó. Đại đạo trong cơ thể viên mãn, thành tựu Chúa Tể!
– Chủ nhân!
Trở thành Chúa Tể, Đoạn Diệc biết đây là cơ duyên mà Nhiếp Vân mang đến cho hắn, hắn càng thêm trung tâm và bội phục, thân thể thoáng một cái đã đi tới trước mặt Nhiếp Vân, trực tiếp quỳ xuống.
– Cái này…
Thấy vị tân tấn Chúa Tể này lại gọi Nhiếp Vân là chủ nhân, sắc mặt tất cả mọi người lần nữa trở nên càng thêm khó coi hơn.
Nhiếp Vân phối hợp với Thiên Tâm Đằng, tương đương với hai vị Chúa Tể, cộng thêm phân thân, tương đương với ba vị Chúa Tể. Bây giờ lại xuất hiện thêm một người, như vậy bên đối phương đã có bốn vị cường giả Chúa Tể!
Cho dù mọi người có hơn mười vị, thế nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn tầng tầng lớp lớp và sự quỷ dị của người thiếu niên trước mắt này, còn có Hỗn Độn tĩnh tâm bình, trong lòng mỗi một vị Chúa Tể đều không khỏi cảm thấy rùng mình.
– Người không phạm ta ta không phạm người! Mọi người đều là Chúa Tể, chỉ cần không động thủ với ta, ta sẽ không tìm hắn gây phiền toái, nhưng… Nếu như có người muốn tìm ta gây phiền toái, ta sẽ không chút lưu tình!
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng rồi nói.
– Hừ, ngươi nói thì dễ nghe, nếu ngươi đã có thể chém giết Kiền Huyết lão tổ và Phù Hư Chúa Tể, khó đảm bảo sẽ không giết chúng ta. Mọi người đừng nghe hắn, vì bảo vệ tính mạng, liên thủ chém giết hắn đi.
– Không sai, nếu như hắn còn sống thì chính là uy hiếp lớn nhất của chúng ta!
– Mọi người liên thủ, ta không tin hắn còn có giết chết toàn bộ chúng ta.
– Chúng ta nhiều người như vậy, bên hắn chỉ có bốn Chúa Tể, liên thủ diệt trừ hắn, nếu không, mặc cho hắn trưởng thành, chúng ta sẽ không có cơ hội nào nữa.
Trong đám người liên tiếng vang lên tiếng quát, mỗi một Chúa Tể đều đằng đằng sát khí.
Mặc dù Nhiếp Vân nói người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng mà có một vị cường giả vượt xa bọn họ, đối với bọn họ có uy hiếp vô cùng lớn. Nếu như hôm nay không có động thủ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người ăn không ngon ngủ không yên.
– Các ngươi cho rằng liên thủ là có thể giết chết được ta sao? Ta dám bảo đảm, người xông tới trước nhất nhất định sẽ bị ta chém giết đầu tiên! Hơn nữa… Các ngươi nhiều người như vậy, ta vẫn có lòng tin khiến cho các ngươi chết mát một nửa!
Thấy mọi người rục rịch, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn một cái, hừ lạnh rồi nói một câu, lạnh lẽo vô cùng.
– Chuyện này…
Vốn mọi người đang muốn động thủ, nghe thấy hắn nói như vậy, thân thể tất cả đều không khỏi căng cứng.
Đúng vậy a, nhìn tốc độ và thủ đoạn trước đó của đối phương, nhiều người động thủ như vậy, có lẽ cuối cùng có thể chém giết hắn. Thế nhưng mấy người xông tới đầu tiên tất sẽ tử vong a!
Mọi người liên hợp lại một chỗ cũng chỉ là vì giải quyết tai họa ngầm, cũng không phải là để cho mình vẫn lạc!
Tử vong tác thành cho người khác, cho dù bọn họ có cao thượng hơn nữa thì cũng không làm được!
Có thể trở thành là Chúa Tể, mỗi một người đều là người thông minh, chuyện này thật ra cũng không cần Nhiếp Vân nói ra thì bọn họ cũng đã biết. Nếu không phải có kiêng kỵ này, như vậy chỉ sợ bọn họ đã sớm động thủ!
Mỗi một người đều núp ở phía sau, hy vọng người khác xông lên trước. Mình nhân cơ hội chiếm đoạt chỗ tốt… Nhưng nào có chuyện tốt như vậy chứ?
– Không dám động thủ sao? Vậy thì cút ngay cho ta, ta muốn giết Ma Thiên lão tổ này, ai chống ta thì người đó chết!
Dường như đã sớm đoán được sẽ có tình huống như vậy, hai mắt Nhiếp Vân híp lại một cái, lại nhìn quanh một vòng.