– Chỉ cần tiên sinh đồng ý là quá tốt rồi, mong rằng khi tiên sinh rời đi đưa thứ đó đền Long Diêm Trì, thê là đủ. Nô tỳ không dám xác định thời gian quá mức hà khắc với tiên sinh
Miêu Nghị thấy thế, bèn nói:
– Ta là khách, còn ngươi là một nửa chủ nhân nơi đây, ngươi cứ quỳ như vậy, ta phải làm sao mới được?
Linh Lan vội vàng đứng lên, hai tay nâng Băng Hỏa Chi Tâm đên trước mặt Miêu Nghị, mời hắn nhận lây.
Miêu Nghị lấy Băng Hỏa Chi Tâm từ tay nàng, nhìn chăm chú vào nó lần nữa, hỏi lại, giọng điệu nghi ngờ:
– Vật này có thể hiệu lệnh Phượng hồn Cổ Băng Nguyên và băng linh thật à?
Linh Lan nhanh chóng trả lời rõ ràng:
– Ít nhất khi ngài có thứ này trong tay, Phượng hồn Cổ Băng Nguyên và băng linh sẽ không dám mạo phạm tiên sinh. Nếu như nếu có mạo phạm, chỉ cần tiên sinh rót pháp lực vào trong chiếc lỗ thủng vừa được khoan xong…
Sau khi được giải thích kỹ càng. Miêu Nghị đã hiểu rõ cách sự dụng, dựa vào lời nói của nàng, hắn thử rót pháp lực vào trong Băng Hỏa Chi Tâm.
Hạt châu vốn đang tỏa sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện vầng sáng màu lam, hào quang nhanh chóng vặn vẹo, lượn lờ xoay quanh, tạo thành một con Phượng Hoàng màu lam vô cùng sống động, tư thái ưu nhã, cao quý thanh thoát, oai phong mười phần bắt đầu uốn lượn bay quanh hắn.
Hắc Thán trợn to mắt nhìn, Linh Lan lại lộ ra thần sắc vô cùng trang nghiêm cung kính.
Miêu Nghị quan sát trong chốc lát, sau đó cởi bỏ pháp lực trên Băng Hỏa Chi Tâm. Phượng Hoàng màu lam nhanh chóng biến thành một quầng sáng uốn lượn, chui qua chiếc lỗ vào trong Băng Hỏa Chi Tâm, để lại một hạt châu sáng chói trên tay Miêu Nghị.
Sau khi chần chờ một lát, Miêu Nghị vân về hạt châu trong tay mình, hỏi:
– Giờ ngươi đưa nó cho ta không sợ ta nuốt lời sao?
– Không biết.
Linh Lan lắc đầu, tiếp tục nói:
– Chủ nhân đã bảo rằng, nhất mạch của tiên sinh lựa chọn đồ đệ cực kỳ thận trọng, thà thiếu chứ không ẩu, đệ tử đều đã trải qua khảo nghiệm tinh tế tỉ mỉ kỹ càng mới được chọn ra, hơn nữa nếu không trải qua tầng tầng thử thách sẽ không thể đến được Phượng Sào, do đó khi đã đồng ý một việc quan trọng như vậy, tiên sinh sẽ không đổi ý đâu.
– …
Miêu Nghị đã bó tay rồi. Thử thách? Thử thách cái gì đây? Bản thân hắn chính. Vì gieo gió gặt bão, chọc phải đại họa mới đến đây, hơn nữa, kẻ nào đang thử thách mình? Ở đâu ra tầng tầng lớp lớp khảo nghiệm?
Hắn có cảm giác Phượng Sào này khiến cho hắn hiểu sai, trên thực tế nghi ngờ trong lòng hắn mỗi lần cũng đều như thế, cứ có cảm giác nắm bắt được cái gì đó. Nếu thực sự là hiểu làm, nhưng hắn vẫn Suy nghĩ không ra, bởi vì có một số việc liên quan đến hắn như gần như xa, luôn luôn không xốc được chiếc màn thần bí che giấu sự thật kia.
Hắn á khẩu không thể nói được thêm điều gì trong chốc lát, sau đó Miêu Nghị thở dài:
– Chủ nhân của người còn nói gì nữa không, nói dứt khoát ra hết luôn đi.
Linh Lan lắc đầu, trả lời:
– Đã không còn gì nữa, tất cả đều đã nói hết rồi.
Miêu Nghị im lặng, hơi dỡ khóc dở cười nói:
– Nếu ngươi tin tưởng ta như thế, vậy có thể nói cho ta biết đô vật cần đưa đên Long Diêm Trì là gì không?
Linh Lan vẫn ôn nhu lăng lặng lắc đầu, thành thật đáp:
– Nô tỳ thật sự không biết, chủ nhân chỉ bảo răng khi đã có được Băng Hỏa Chi Tâm, ngài chỉ cân sử dụng nó tiên vào tà nguyên là có thê phát hiện được thứ cân tìm, cụ thê là gì thì ta cũng không quá rõ ràng.
Miêu Nghị liếc mắt, bắt bẻ:
– Không phải ngươi đã nói hết những lời chủ nhân ngươi căn dặn rồi sao? Vì sao hiện giờ lại thêm chuyện sử dụng Băng Hỏa Chi Tâm để tiến vào tà nguyên? Rốt cuộc thì ngươi vẫn còn che giấu bao nhiêu việc nữa, mau nói ra hết luôn đi, đừng đứng ở đây thả từng chút từng chút manh mối như thế.&