Dù sao Thần Huyền Phong rơi vào kết cục này cũng là do cứu hắn.
Mặc dù hắn không biết tại sao Thần Huyền Phong lại cứu mình, nhưng nếu gạt đi lập trường hai bên đối địch thì trong lòng hắn vẫn thấy áy náy.
Nhưng sức mạnh huyết mạch và Thánh thể bản nguyên của hắn cũng không thể ngăn sự sống đang không ngừng bị huỷ diệt của Thần Huyền Phong, sát khí của kiếm Tru Tiên có sức mạnh huỷ diệt, dù là bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh cũng vô hiệu.
“Căn cơ đạo tắc đã bị huỷ, linh hồn bản mệnh đã bị diệt”, Tử Huyên nói nhỏ.
“Dù Đại La Kim Tiên còn sống cũng không cứu được ông ấy”, Thái Hư Cổ Long cũng thở dài.
Hồng Trần cũng tới, nhìn Thần Huyền Phong với vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt.
Đột nhiên Hồng Trần cũng ngồi xổm xuống, cứng ngắc đưa tay ra ấn lên người Thần Huyền Phong, trút sức mạnh bản nguyên thần kỳ vào cơ thể ông ấy để sự sống của ông ấy tiêu tán chậm hơn.
Nhưng Hồng Trần vừa ngồi xuống, giây trước Thần Huyền Phong còn đang đờ đẫn lúc này lại ngồi bật dậy, một tay cầm lấy tay Diệp Thành, tay kia cầm tay Hồng Trần.
Vẻ mặt Thần Huyền Phong đau đớn, thần trí đang bên bờ sụp đổ, đôi mắt trống rỗng lúc hỗn loạn lúc rõ ràng, lúc mờ mịt lúc thẫn thờ.
Mọi người nhíu mày, Diệp Thành cũng nhíu mày.
Không hiểu sao hắn lại thấy lòng nhói đau, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong lòng bàn tay Thần Huyền Phong, giống như ông lão sắp chết nắm tay con mình nói lời trăng trối cuối cùng.
“Lão… Lão… Lão Đại”, Thần Huyền Phong lên tiếng, giọng nói khàn đặc mà tang thương, vào thời khắc tỉnh táo, ông ấy nhìn chằm chằm Diệp Thành và Hồng Trần, đôi mắt đẫm lệ.
Lão… Lão Đại?
Thần Huyền Phong nói rất nhỏ nhưng mọi người có mặt đều nghe thấy, vẻ mặt đồng thời trở nên vô cùng kinh ngạc.
Hồng Trần khó hiểu mà Diệp Thành cũng ngờ vực.