“Là…là do cậu Quý nhường cháu thôi, cảm ơn cậu Quý.”
Ôn Mặc Ngôn mặc áo vest vào, lại trở về dáng vẻ thư sinh nho nhã.
“Lên đi, em gái ta đang bế Dao Dao ở trên đó.”
Cuối cùng bọn họ cũng tới trước cửa phòng, Quý Thiên kim đang ôm một đứa trẻ ngồi ở dưới sàn.
“Tới rồi?”
“Cháu chào dì, đây là lì xì ạ!”
Ba vị chú rể chen chúc tặng lì xì, nhưng Quý Thiên kim liền đưa cho Phó Đồng Dao, bà không để tâm đến chút tiền này đâu.
“Trúc Linh giao cho Cố Thành Trung thì dì yên tâm rồi, Ôn Mặc Ngôn thì ai cũng biết tính khí rất tốt, luôn bao dung Minh Châu, dì càng không có gì phải lo cả.” “Nhưng còn cậu… cậu với Risa quen nhau chưa lâu, nhưng tình cảm lại rất sâu đậm. Lúc Risa còn ở nhà của dì, dì rất thích con bé, người vừa thông minh dễ thương lại rất lương thiện, chân thành, khác chị nó một trời một vực. Ban đầu hai đứa xem mắt ở chỗ dì, nhưng cuối cùng lại cấi nhau âm ĩ cả lên.”
“Người trẻ như hai đứa cứ hành xử theo cảm tính, sao dì biết cậu thực lòng muốn cưới Risa được, hay chỉ là cảm hứng nhất thời?”
“Cậu là người đứng đầu của gia tộc Kettering, còn con bé lại là người thừa kế của công ty Nhật Kinh, nước với lửa không thể dung hòa được, ai cũng không chịu nhượng bộ, cậu với con bé sẽ ở bên nhau như thế nào đây?”
“Hôm nay cậu đã muốn rước dâu ra khỏi cửa nhà họ Quý, vậy thì dì cũng phải nhiều lời một chút, phải hỏi cho thật kỹ. Nếu như con bé không gả đi từ nhà họ Quý dì thì dì đảm bảo sẽ không hé ra nửa lời.”
Quý Thiên kim không hề che giấu cảm xúc, ba người đàn ông trước mặt cũng được xem là nhân vật rất có máu mặt nhưng khi ở trước mặt bà dường như cũng có vài phần rụt rè, thái độ vô cùng tôn kính, căn bản là không dám hành xử lỗ mãng.
Diên không ngờ tới Quý Thiên kim sẽ đặt ra câu hỏi hóc búa như vậy.
Anh đáp: “Cháu biết lời hứa suông trên miệng thì không chứng minh được điều gì, nên không biết dì Quý liệu có muốn tin tưởng cháu hay không.”