Mở ra xem, chính là thẻ ngân hàng.
Lần trước phát lì xì, không ngờ lần này lại trực tiếp phát thẻ luôn?
“Trong thẻ có tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, không có mật mã, tới trước thì nhận trước!”
“Hào phóng! Một bao lì xì thôi đã nhiều tới vậy, không hổ là Cố gia, giàu nứt vách!”
Cố Thành Trung trực tiếp ném bao lì xì lên trên không trung, mọi người xúm xít lại nhặt, trong phút chốc đã chạy đi dành hết rồi.
Ba vị chú rể thấy thế liền chạy đi, Quý Quân, Quý Mặc Nhiên liền chặn người ở hành lang.
“Chúng ta muốn kiểm tra Ôn Mặc Ngôn, nghe nói cậu là mọt sách, Bạch Minh Châu lại là người trong quân đội.
Thế thì cậu bảo vệ con bé kiểu gì? Ta cũng là lính đặc chủng, cậu đấu với ta thử xem, nếu cậu thăng thì cậu có thể qua.
Quý Mặc Nhiên nói.
“Thế này…không tốt cho lắm, cháu là vãn bối, cậu là trưởng bối, ở chỗ cử hành hôn lễ đã xem là quấy rối rồi, cháu làm sao có thể ra tay được chứ?”
“Nhà họ Quý chúng ta có một quy định, nếu có thể ra tay thì tuyệt đối không chần chừ, cậu không cần phải bày vẽ, mau lên đi!”
“Vậy…vậy được thôi, cháu…cháu mặc dù cơ thể cường tráng nhưng võ thuật thì tàm tạm, vẫn mong cậu Quý thủ hạ lưu tình.”
Ôn Mặc Ngôn bình thường là một người nho nhã, nhưng khi cởi bỏ áo vest ra thì cả người đột nhiên trở nên gai góc hơn hẳn.
Ánh mắt sắc bén đến mức có thể xuyên thấu, giống như là biến thành một người khác vậy.
Cố Thành Trung đột nhiên nghĩ tới một tính cách khác của anh ta, đúng là rất “hoang dã”.
Ngay lúc này, trong đầu của Ôn Mặc Ngôn chỉ có một ý niệm, nhất định phải đồng ý với Quý Mặc Nhiên để cưới được Bạch Minh Châu, vì thế trận này anh không thể thua được.
“Hey, đồ phế, cậu tưởng cậu thực sự có thể đánh bại được ông ấy sao?