Ngô Sở Úy cười cười,”Vậy em cũng phải nếm thử.”
Nhưng mà cậu không vội vã động đũa, trước tiên để cho chuyên gia qua giám định chất lượng đồ ăn. Phải kiểm chứng không độc, tươi ngon hay không, trải qua kỹ thuật thành thạo chuyên gia nhanh chóng gắp một miếng cá hồi sống phết mù-tạc lên. Chuyên gia nếu thử một miếng nhỏ. Nếm xong quay sang bên cạnh Ngô Sở Úy kiến nghị.
” Tổng giám đốc Ngô, món ăn này vô cùng cay, không thích hợp cho anh dùng.” (Quá là khoa trương rồi.)
Ngô Sở Úy ánh mắt áy náy nhìn Trì Giai Lệ,”Cái miệng này của em không có phúc rồi.”
Trong lòng Trì Giai Lệ hừ lạnh một tiếng, cậu đúng là làm quá! Để tôi xem cậu giả bộ được đến khi nào!
Vì vậy, cô lại chọn một bát súp bánh bột lọc, bánh bột lọc này trắng trong suốt, vỏ mỏng như tờ giấy. Trì Giai Lệ nhẹ cắn một miếng nhỏ vô cùng tinh tế để cho nước nước canh trong chiếc bánh có thể chảy ra, sau đó mới nhẹ nhàng húp nước canh bên trong. Nước canh húp hết sau đó lại chậm rãi nếm vỏ và nhân bánh.
Ở giữa bầu không khí trang nhã cổ kính, người đẹp thưởng thức đồ ăn ngon, mọi công việc đều trở nên từ tốn mà đẹp đẽ.
Trì Giai Lệ nhận định Ngô Sở Úy lần này nhất định không thể húp được nước canh trong bánh, cho dù cậu ta có bắt chước theo mình ăn như vậy, cậu ta nhất định sẽ vụng về.
Thực tế thì, Trì Giai Lệ suy đoán là hoàn toàn chính xác, Ngô Sở Úy chính là hé ra cái miệng phễu. Làm cho nước chảy ra bên ngoài, bên mép không có dính nước. Hơn nữa có người lau cho, dần dần lại càng chảy mạnh hơn.
Nhưng hắn có bốn chuyên gia bên cạnh.
Chuyên gia kiểm tra xong xuôi, thao tác khéo léo cầm bánh lên xiên một cái cho nước canh nóng bên trong chảy ra hết, Ngô Sở Úy chỉ cần dùng miệng húp coi như so với Trì Giai Lệ có vẻ lịch sự hơn nhiều. Hơn nữa cậu chỉ nhấp hai cái rồi nhìn Trì Giai Lệ lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Mùi vị rất tuyệt.”
Hoàn toàn chưa cho Trì Giai Lệ cơ hội chế giễu bất luận cái gì.
Trì Giai Lệ tin tưởng chắc chắn rằng, trăm đường cũng sẽ có một khe hở, chỉ cần cô kiên trì tiếp tục ăn.
Lần này, Trì Giai Lệ chọn một món có độ khó cao hơn, chính là bóc vỏ cua.
Tay cô cầm một chiếc kìm vàng dùng để bóc vỏ cua, cái này Ngô Sở Úy chưa từng thấy qua bao giờ. Sau đó tao nhã kẹp lên một con cua đỏ, dùng kìm vàng nhẹ nhàng kẹp từng cái càng lớn càng nhỏ rồi dùng thìa nhỏ, lấy thịt cua ra nhẹ nhàng cho lên miệng. Cuối cùng ăn xong, vỏ cua cũng không thay đổi điều lại đều đặt ngay ngắn đặt ở bên cạnh, thịt cua không sót một chút đều vào bụng. Cuối cùng đưa ngón tay dính nước cua lên miệng nhẹ nhàng lại tinh tế mút một cái, sexy kiều diễm lại vô cùng sang trọng.
Nếu như không phải là bởi ý chí kiên định, Ngô Sở Úy nhất định quỳ rạp xuống dưới gấu quần Trì Giai Lệ, hèn mọn cúng bái : Nữ thần à! Chị dạy em một chút đi! Em ăn cua chưa bao giờ ăn hết được hoàn chỉnh thịt của nó.
Rất nhanh, sau lưng Ngô Sở Úy chuyên gia thứ hai bước lên.
So sánh với Trì Giai Lệ, cô này thiếu vài phần tao nhã thùy mị, nhưng kỹ thuật tuyệt đối hơn một bậc. Chỉ dùng dao nĩa, vậy mà trong vòng năm phút đem thịt bên trong con cua một chút không sót tẹo nào gảy ra, để vào giữa đĩa của Ngô Sở Úy.
Đúng là làm cho người khác trố mắt nhìn, ăn xong vỏ cua lại vẫn ghép lại bộ dáng lúc trước không khác một chút nào, cứ như con cua chưa từng được ăn vậy. (Kinh điển)
Người phục vụ tiến đến thu dọn đĩa xương, đầu tiên là dọn của Trì Giai Lệ, kết quả nhìn một chút đĩa của Ngô Sở Úy, lại trực tiếp đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Ngô Sở Úy gọi người phục vụ lại,”Cậu còn chưa có dọn đĩa của tôi.”
Người phục vụ mặt lộ vẻ xấu hổ,”Thật xin lỗi, tôi nghĩ anh còn chưa ăn.”
Một câu nói này, như một vị trọng tài ngay thẳng nhất.
Trên mặt của Trì Giai Lệ không nén được giận, khẽ mở môi mỏng hỏi,”Cậu không định ăn cơm hay sao?”
“Dĩ nhiên có chứ.” Ngô Sở Úy khá tự tin.
Trì Giai Lệ phóng ra chiêu thức vô cùng thâm hiểm,”Vậy để cho mấy cô ấy ra ngoài đi, như vậy chúng ta trò chuyện một chút vấn đề riêng tư cũng dễ hơn.”
Ngô Sở Úy che giấu cảm xúc trong lòng rất tốt, giọng nói vững vàng mà đáp lại một câu,”Như thế cũng tốt.”
Trợ lý của Trì Giai Lệ cùng với bốn vị ‘hộ pháp sư’ tất cả đi ra ngoài cùng một lúc, Trì Giai Lệ ung dung cười, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Ngô Sở Úy vẫn như trước tỏ ra rất vui vẻ.
Trì Giai Lệ mở miệng,”Ăn đi.”
Ngô Sở Úy không được tự nhiên mà cầm lấy đôi đũa.
Trì Giai Lệ nhìn động tác của cậu, biết rằng cậu ta chuẩn bị lộ tẩy.
Đúng lúc này, điện thoại di động Ngô Sở Úy vang lên.
“Thật xin lỗi, em xin phép nhận một cuộc điện thoại.”
Trì Giai Lệ hừ lạnh một tiếng, lâm trận liền bỏ chạy hay sao?
Không ngờ, Ngô Sở Úy vẫn chưa rời phòng, chỉ là đứng ở phía trước cửa sổ, cười hướng vào bên trong điện thoại di động hỏi,”Uông Trẫm hả?”
Nghe được tên này, Trì Giai Lệ tay cầm đôi đũa run rẩy.
Cái quái gì thế! Hai người bọn họ thế nào lại quen nhau? Chẳng lẽ là cùng tên?
Kết quả, điện thoại di động của Ngô Sở Úy chẳng biết vì sao mà âm thanh lại to đến như vậy, giọng nói trầm trầm của Uông Trẫm mạnh mẽ rõ ràng từ bên trong truyền tới.
“Là tôi.”
Trì Giai Lệ tim đập thình thịch, mặc dù cô ta rất nỗ lực điều chỉnh, nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Ngô Sở Úy vội vã vặn nắm cửa, làm cho âm thanh im ắng hẳn, rồi quay về phía Trì Giai Lệ xin lỗi.
Uông Trẫm bên kia cố ý hỏi,”Cậu ở đó xin lỗi ai vậy.”
Ngô Sở Úy nói,”Chị Giai Lệ.”
Lặng im chỉ chốc lát, Ngô Sở Úy lại giả vờ kinh ngạc hỏi một câu,”Hai ngươi biết nhau.?”
Nói xong, quay đầu liếc mắt nhìn Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ tiếp tục ăn, nhưng dáng điệu đã có chút rối loạn.
Ngô Sở Úy còn nói,”Anh rất nhớ chị ấy?”
Tay cầm bát của Trì Giai Lệ suýt nữa thả ra, may là cô ta đúng lúc trấn tĩnh lại.
Kết quả, Ngô Sở Úy đã đi tới gần cô.
“Chị Giai Lệ, Uông Trẫm nói anh ta muốn cùng chị trò chuyện vài câu.”
Trì Giai Lệ kích động một trận, chân không cẩn thận đá phải bàn, mặt bàn một trận lay động.
Vốn là không có gì xảy ra, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cứ cố ý đem cái bát trước mặt kia đụng phải, hơn nữa lại đập vào tay cậu, điện thoại di động cũng đập xuống đất tự động cúp máy. (Như tranh đấu hậu cung ý.. )
“Ôi…….” Ánh mắt kinh ngạc của Ngô Sở Úy nhìn về phía Trì Giai Lệ.
Trì Giai Lệ hơi lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngô Sở Úy lại lộ ra vẻ phong độ của một đại tướng,”Không sao, chị không cần phải để ý, em quay về thay quần áo khác là được rồi.”
Sắc mặt Trì Giai Lệ liền biến đổi, không nói gì, trực tiếp cầm túi xách đi. (Úy Úy WIN)
Trì Giai Lệ vừa mới ra khỏi cửa, Ngô Sở Úy liền điên cuồng phi về phía bàn ăn.
Cá hồi phết mù-tạc, cay đến gào khóc, bánh bột lọc lại đặc biệt ngon ăn đến phồng mồm trợn má, càng cua lớn càng cua nhỏ gặm điên cuồng………. Thật sự quá ngon.!!!!!!
Trì Giai Lệ trở lại trong xe, hình tượng thục nữ mới vừa rồi liền thay đổi, miệng chửi thề hùng hùng hổ hổ.
Về đến nhà, bực tức phẫn uất lấy ra quyển ‘Ngô Sở Úy toàn thư’ Trì Viễn Đoan đưa cho cô.
Lần nữa mở ra tổng kết kinh nghiệm và đề xuất kế hoạch của bản thân Trì Viễn Đoan, lần này đọc rất nhiều trang, kết quả không cẩn thận thấy một đoạn khiến máu trong người sôi lên.
“Lúc ban đầu đối với Ngô Sở Úy nhận định cậu ta tự ti là sai lầm, chỉ là dự đoán, việc này cần chỉnh sửa. Thông qua một khoảng thời gian quan sát, phát hiện người này không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, gặp mạnh càng mạnh hơn, rất có tiềm năng. Cho nên muốn đối phó với cậu ta thì cách tốt nhất chính là: Không được chấp nhặt với cậu ta!”