Âm thanh của thuyền cứu hộ.
Tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện có một chiếc thuyền kiểu dáng giống như chiếc du thuyền vừa nãy, nó đang chạy cách chỗ này không xa.
Người đứng trên sàn boong tàu vừa nhìn thấy tôi thì lập tức chạy vào trong.
Chỉ trong chốc lát người đó lại đi ra, cho ngừng thuyền lại bên cạnh tôi, sau đó thả cầu thang xuống. Khi tôi leo lên, mắt nhìn thoáng qua chiếc du thuyền đang cháy.
Vừa rồi nó đã bắt đầu chìm xuống. Vào lúc này, thuyền đã chìm xuống hơn phân nửa.
Tôi nghĩ, tôi sẽ không còn gặp lại Tống Duyên Minh nữa.
Tôi bước lên du thuyền, vừa tới khoang thuyền thì nhìn thầy Lý Trọng Mạnh đang ngồi bên trong.
Anh ta nhìn thấy tôi, rõ ràng có sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đứng dậy. Anh ta nhìn về phía chiếc du thuyền đang dần chìm xuống bên ngoài cửa sổ, lên tiếng hỏi: “Đấy là chiếc thuyền em lên sao?”
“Đúng vậy.” Tôi nhìn anh ta, lúc này đầu óc tôi rất rối loạn, tôi hỏi, “Sao anh lại tới đây?”
Lẽ nào người La Anh Kiệt thông báo là anh ta?
Hoặc giả, anh ta và La Anh Kiệt liên quan đến nhau?
Thật ra, vừa rồi khi Tống Duyên Minh chưa nói ra một kẻ khác tham gia vào vụ bắt cóc là Lâm Tuyền, thì người tôi đoán là Lý Trọng Mạnh.
Giờ anh ta lại xuất hiện ở đây, mọi chuyện có phải quá trùng hợp hay không?
Lý Trọng Mạnh nhíu mày, “Em đi được một lúc, tôi đã nói với anh cả rằng mình không yên tâm về em, sau đó đã đi tìm chiếc thuyền rời khỏi đảo. Khi đó, thủy thủ nói rằng có chiếc thuyền bị cháy, tôi vốn đang lo lắng em bèn báo cứu hộ rồi đi tới đây.”
Người đàn ông nói tới chỗ này bỗng kéo tôi vào lòng, thì thào, “Vẫn may tôi tới đây. Tôi thật sự không ngờ được, đây lại là chiếc thuyền em lên.”
Lý Trọng Mạnh ôm tôi rất chặt, thậm chí cánh tay tôi bị anh ta siết có chút đau đớn.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm giác, nhất định là tôi đã hiểu lầm rồi.
Anh ta sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Lý Trọng Mạnh kéo tôi tới sofa, cầm một trái dừa đã bổ, cắm ống hút vào rồi đưa cho tôi, lời nói có chút lo lắng, “Chuyện gì đã xảy ra, sao đột nhiên thuyền lại cháy.”
“Tôi bị người ta tính kế.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói những chuyện đã xảy ra cho anh ta.
Lý Trọng Mạnh nghe tôi kể xong, anh ta cúi đầu im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng hỏi, “Tôi muốn hỏi em một chút, chuyện liên quan tới Kiệt, em có dự định gì không?”
“Hả?”
Tôi không hiểu, sao đột nhiên anh ta lại nhắc tới Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông nhìn tôi, khuôn mặt nghiêm túc, “Không có ai biết trên thuyền đó còn có Tống Duyên Minh. Nếu có người phát hiện, nhất định sẽ cho rằng người chết là em…”
“Anh….”
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, đầu óc rối loạn.
Nhưng mà, dường như tôi cũng hiểu được một chút ý anh ta muốn nói là gì.
“Em có muốn hoàn toàn thoát khỏi Lý Hào Kiệt, sống một cuộc đời hoàn toàn mới không?”
Lý Trọng Mạnh hỏi tôi.
Câu hỏi của người đàn ông đặt ra khiến tôi hoang mang. Tôi nhìn anh ta, nhất thời không biết trả lời thế nào. Nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác tán thành mãnh liệt với lời anh ta nói.
Để Lý Hào Kiệt tưởng rằng tôi đã chết ư?
Vậy cũng tốt, nếu như vậy, cả cuộc đời anh ta cũng không quên được tôi.
Lý Trọng Mạnh thấy tôi không nói gì, cảm thấy bản thân lỡ lời rồi, vội vàng nói, “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói chuyện như vậy. Tôi chỉ cảm thấy, em nên sống tốt hơn bây giờ, để bản thân trở nên tốt hơn, không phải như bây giờ, luôn bị Tiểu Kiệt vây hãm, để nó bẻ gãy đôi cánh của em.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện anh nói.” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, “Tôi muốn bản thân mình trở nên tốt hơn.”
Tôi nhớ tới giấc mơ hồi mình còn nhỏ.
Ngày còn nhỏ, trong mắt tôi, Lý Hào Kiệt là một người hoàn mỹ ngồi trên ngôi cao. Khi ấy, giấc mơ lớn nhất của tôi là trở thành một người ưu tú, mặc dù không thể sánh vai bên Lý Hào Kiệt, nhưng cũng có thể kéo gần khoảng cách với anh ấy hơn một chút.
Nhưng mấy năm nay, tôi đã làm được gì?
Dường như tôi chẳng hề tiến bộ chút nào, thậm chí còn thụt lùi.
Đừng nói sánh vai với Lý Hào Kiệt, mà cuộc sống của tôi, vẫn luôn trôi qua dưới sự bảo vệ của anh ấy.
Bản thân tôi còn tự thấy chán ghét mình như vậy.
Khi tôi và Lý Trọng Mạnh rời khỏi thuyền, Lý Trọng Mạnh trả cho nhóm thuyền viên một khoản tiền lớn, dặn bọn họ không được nói cho bất cứ ai biết việc đã nhìn thấy tôi, chỉ nói với mọi người sau khi đi ngang qua đã báo cảnh sát, còn lại chuyện gì cũng không nhìn thấy.
Sau đó, vì để cho tôi có đủ thời gian suy nghĩ, Lý Trọng Mạnh không lập tức đưa tôi trở về thành phố Vĩnh An.
Mà đưa tôi tới Nam Thành trước.
Tôi ở nơi đó ba ngày, ba ngày này, tôi gặp ác mộng liên tục, lặp đi lặp lại.
Nhất là vào buổi tối, vừa nhắm mắt lại là tôi nhìn thấy mình bị vây trong biển lửa, cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng vọt thẳng vào tim.
Tôi đoán, có lẽ đây là những thứ Tống Duyên Minh nhìn thấy trước khi chết. Bởi vì là chị em song sinh nên tôi mới mơ thấy những thứ này.
Ngày thứ ba, cảm xúc của tôi ổn định lại một chút.
Lý Trọng Mạnh trở về thành phố Vĩnh An làm việc. Tôi tìm kiếm chùa miếu xung quanh Nam Thành rồi gọi một chiếc xe đi tới đó.
Tôi nghĩ, dù sao cũng là chị em, nếu cô ta đã chết, những chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, hy vọng kiếp sau cô ta có thể đầu thai vào một gia đình tử tế.
Khi tôi làm lễ xong, bước ra tới cửa thì thấy bên ngoài vô cùng ồn ào.
“Cậu có chân có tay, vì sao muốn tới xin cơm? Thiện nam tín nữ có lòng tốt là để những kẻ như các cậu lừa gạt sao?”
Tôi nghe thấy một người đàn ông đang quát to.
Giọng nói này, có phần quen tai.