“Hoắc Dận?”
“…… Em nói đi.”
Hoắc Dận yếu ớt gật đầu.
Vì vậy, Mặc Bảo ngồi ở đối diện anh trai bắt đầu lên kế hoạch chi tiết.
“Anh xem, ba bảo người đưa chúng ta đến sân bay, nhất định là muốn đưa chúng ta đến một nơi không cho mẹ nhìn thấy, nếu đã như vậy, chúng ta liền dứt khoát lấy đạo người trả lại cho người.”
“Cái gì?”
Hoắc Dận lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ôm chặt lấy người em trai này.
Cậu nhạy cảm cảm nhận được điều mà Mặc Bảo vừa nói không phải chỉ có mình Mặc Bảo mà là cả hai người.
Mặc Bảo không để ý điều này. Khi nghe câu hỏi của anh trai, cậu bé cho rằng anh cậu chưa hiểu vì thế cậu lại giải thích cặn kẽ.
“Chính là nếu ba đã không cho mẹ gặp chúng ta, vậy chúng ta liền dứt khoát liên hợp với mẹ, không cho ba tìm được ba người chúng ta, à không, không đúng, là bốn người, còn có em gái. Chúng ta để cho ba nếm thử cảm giác đi tìm con là như thế nào. Anh cảm thấy được không?”
“Được.”
Lần này Hoắc Dận rất sảng khoái đáp ứng.
Bởi vì, cậu cũng cảm thấy người ba này nên biết lỗi lầm của mình.
Thế là hai anh em ra khỏi quán cà phê, trong nháy mắt đã đến phòng vé của sân bay.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang ngồi trong xe Hoắc Tư Tước, hai người đang cùng nhau chạy về phía sân bay, bỗng nhiên trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
“Thưa bà Nancy, bà vừa mua bốn vé máy bay đến Clear lúc 14:35 chiều.”
“A……”
Ôn Hủ Hủ kinh người kêu to một tiếng!