Hứa Minh Tâm che miệng rồi nhìn anh với vẻ khiếp sợ.
Vì sao anh lại không thả ra chứ, cô biết rõ rằng mình cắn mạnh tới cỡ nào.
Cố Gia Huy nuốt một ngụm nước bọt máu rồi nói: “Đây là anh nên chịu. Tối hôm qua anh không nên thả em đi. Anh cho là anh có thể tác thành cho em một cách thoải mái nhưng kết quả đều là lừa mình dối người mà thôi.”
“Em sờ lên tim anh đi, nó đang nói với em rằng nó sắp chết rồi! Em nghe thấy không?” Anh tóm lấy tay của cô rồi đặt nó lên ngực mình.
Cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập một cách mạnh mẽ dưới lớp da thịt kia rất rõ ràng.
Nhiệt độ cơ thể của anh truyền tới tay cô, cho dù là có quần áo cũng không ngăn được.
Trái tim của Hứa Minh Tâm dần trở nên hoảng loạn, ngón tay cô run rẩy muốn rút về nhưng lại bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Đừng tránh, em nhìn vào mắt anh đi, anh chỉ muốn nói với em một câu.”
“Câu gì…”
Hứa Minh Tâm vốn tưởng rằng mình có thể khống chế được tình cảm của mình nhưng cô vừa cất lời thì đã không ngừng run rẩy, giọng nói cũng vỡ tan.
Cô thậm chí còn chẳng có can đảm nhìn vào mắt anh.
“Anh hỏi em, đến cùng là trong trái tim em có anh không?”
Anh chỉ tay vào lồng ngực cô.
Cách quần áo Hứa Minh Tâm cũng có thể cảm nhận được anh dùng sức rất mạnh, móng tay có chút bén nhọn.
Trái tim của cô như bị dao đâm vào, rất đau đớn.
Cô muốn rũ mắt xuống nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng hét của anh.
“Nhìn vào mắt anh rồi trả lời anh đi. Em chỉ cần nói trong đó không có anh thì anh sẽ đi.”
“Không…”
Cô còn chưa nói hết câu thì Cố Gia Huy đã cúi người chặn miệng cô lại.