“Vậy sau này, anh và anh ta… Còn có thể làm bạn không?”
“Không biết nữa, anh không muốn mất anh em, nhưng cũng không muốn làm khó em gái của mình. Cậu ta đối xử với Cố Ngọc Vy như vậy, đúng là quá đáng.”
“Anh bớt giận một chút, bác sĩ Nguyên Doanh cũng là do quan tâm em gái nên mới nóng ruột thôi, quan tâm sẽ bị loạn mà. Chờ chuyện này qua đi, mọi người tỉnh táo lại, nói không chừng sẽ có thể giải quyết. Anh cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, bây giờ em cảm thấy hai chúng ta giống như nhân bánh mì vậy.” “Anh bị kẹp giữa bác sĩ Nguyên Doanh và Cố Ngọc Vy, em thì bị kẹp giữa Minh Châu và Ngọc Vy, giúp ai cũng có lý cả, em cũng rất khổ tâm. Nhìn Minh Châu nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, em chỉ thấy khổ sở. Nhớ đến hôn lễ dang dở hôm nay của Cố Ngọc Vy hôm nay, trước mặt bao nhiêu người ở đó, bác sĩ Nguyên Doanh từ hôn, em thật sự khó chịu. Em cũng không biết nếu em đứng về phía bên kia, thì có tỏ ra hợp tình hợp lý hơn không.”
Hứa Trúc Linh vạn phần khổ não nói.
Muốn giúp cả hai người, nhưng mà bác sĩ Nguyên Doanh thì chỉ có một thôi!
“Cô bé ngốc, chuyện của người khác mà em lại buồn như vậy là sao. Chúng ta không giúp ai cả, để tự bọn họ giải quyết. Bất kể Nguyên Doanh lựa chọn ai, anh cũng sẽ tôn trọng, nhưng… Vết sẹo này vĩnh viễn sẽ không biến mất.”
“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta, nhưng mà lựa chọn ai, bây giờ vẫn còn ầm ĩ chưa ngã ngũ, giống như vết sẹo không thể cạo sạch được.”
Hứa Trúc Linh cũng có chút cảm khái nói.
Cô cũng không khỏi vui mừng, may mà tình cảm của Cố Thành Trung rất rõ ràng, chỉ xác định duy nhất cô mà thôi.
Anh cũng thương yêu Cố Ngọc Vy, nhưng vẫn có chút ngăn cách, không đến mức điên cuồng.
Anh rất lý trí, quen biết rõ tình cảm của mình, vậy là được rồi. “Về nhà đi, mệt nhọc cả ngày rồi.”
“Ừ.”
Hứa Trúc Linh gật đầu một cái, theo anh lên xe.”Cố Thành Trung, anh nói đi… Hôm chúng ta kết hôn, chắc sẽ không xuất hiện nhiều sự cố như vậy chứ? Bị bọn họ náo loạn lần này, em đâm ra sợ hãi đối với kết hôn. Trước đây khi tham gia hôn lễ của Hứa Đan Thu cùng Cố Trường An, em suýt mất mạng. Bây giờ tham gia hôn lễ Cố Ngọc Vy, cưới hỏi không xong, chú rể còn bỏ chạy…”
“Trời ơi… Bộ vía em nặng vậy sao? Chẳng lẽ em chính là Conan trong truyền thuyết, đi tới đâu nơi đó xảy ra chuyện? Có phải tại em mang vận rủi tới, ảnh hưởng đến họ, cho nên mới…”
Hứa Trúc Linh đang miên man suy nghĩ, Cố Thành Trung không khách sáo cốc đầu cô một cái.
“Đau…”
Hứa Trúc Linh che đầu, tràn đầy oán niệm nhìn anh.
“Đừng có suy nghĩ bậy bạ, chuyện này làm sao có thể trách em được. Em đấy, cái đầu này vốn không lớn, sức chứa của não có hạn, em có thể dành thời giờ quan tâm anh, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện ngổn ngang kia hay không?”
“Nhớ đến anh làm gì? Không phải anh rất ổn sao?”
“Không ổn, anh không hề ổn chút nào hết.”
Cố Thành Trung nắm chặt tay nhỏ bé của cô, cô mới cảm nhận được lòng bàn tay Cố Thành Trung lạnh như băng, thấm ra mồ hôi lạnh.
Chẳng qua chỉ có bề ngoài của anh là tỏ ra táo, trong lòng… thật ra đã rối như tơ vò.
Xảy ra như vậy chuyện, một người là bạn tốt, một người là em gái, trong lòng anh đương nhiên khổ sở vô cùng.
Nhưng mà anh là đàn ông, không giống Hứa Trúc Linh có thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc, khóc một chút, đau một chút là được rồi.
Cảm xúc của đàn ông kín đáo, luôn giấu trong lòng, rất nhiều lúc như bị nghẹn ở cổ họng, khó mà nói ra được .
Hứa Trúc Linh thoáng chốc hiểu ra nói: “Xin lỗi anh… Đúng là em đã không để ý đến anh.”
“Không có sao, trở vê nhà đền cho anh là được rồi.”
Cố Thành Trung trên đường đều nắm chặt tay cô, không hề buông ra.
Trở lại nhà cũ, ông cụ đang ngôi trên ghế sa lon rên rỉ than thở, chú An đứng bên cạnh yên lặng không tiếng động.
Cô vừa đi vào, cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề trong nhà.
“Cố Ngọc Vy đâu rồi ạ?”
Cô thận trọng hỏi.
“Ngọc Vy đã nghỉ ngơi, tôi sợ cô ấy không ngủ ngon, đặc biệt nấu chè mát an thần cho cô ấy, để cho cô ấy uống, thấy cô ấy ngủ rồi mới xuống.”
Ông cụ trầm giọng nói: “Thời gian này, hai đứa hãy vê nhà này ở đi, làm bạn với Ngọc Vy một thời gian.’ “Dạ, bác trai. Bác trai, trễ lắm rồi, bác cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Ông cụ chống gậy, thân hình lảo đảo rời đi.
Cô gọi chú An lại, bảo chú cho ông cụ uống chè mát kia rồi hãy đi ngủ.
Chắc là, tối nay mọi người đều khó ngủ.