Chuyện khiến cho Hồng Miên Lục Liễu thắc mắc là, Miêu Nghị có thể có điều bày tỏ đối với Tần Vi Vi hay không. Người ngoài cuộc sáng suốt hơn, hai nàng vẫn có thể nhìn ra Miêu Nghị vẫn duy trì khoảng cách với Tần Vi Vi, hoặc nói là còn duy trì cảnh giác, không biết tên này tương lai có trở thành nam chủ nhân mà hai nàng phải phục vụ hay không…
———–
Ba người Miêu Nghị chạy một mạch không ngừng vó ra khỏi cảnh nội Nam Tuyên phủ, với cước lực cường hãn của long câu, chạy ước chừng hai ngày rốt cục chui vào một tòa thâm sơn hoang vắng không có người ở.
Vượt núi băng đèo, nhảy qua sông chui qua cốc, chỉ thấy dãy núi phía trước có một mảnh kiến trúc bố trí quy tắc chập chùng chiếm cứ.
Vật cỡi ba người dừng lại thở hồng hộc, Nguyên Phương phất tay chỉ:
– Mời Đại nhân xem, đó chính là Lam Ngọc môn ta.
Sau khi Miêu Nghị nhìn qua bèn quay đầu nhìn tả hữu cười nói:
– Mạo muội quấy rầy quý môn, sẽ không đường đột chứ?
Lại Vũ Hàm đáp:
– Đại nhân chớ lo, chúng ta đã báo trước cho sư tôn.
Miêu Nghị gật đầu một cái:
– Đã lâu không gặp Hồng trưởng lão, cũng cảm thấy mong đợi.
– Đại nhân, hai sư huynh đệ ta có một chuyện muốn kính xin Đại nhân tương trợ!
Nguyên Phương đột nhiên cùng Lại Vũ Hàm song song nhảy xuống long câu, đối mặt Miêu Nghị chắp tay cầu xin.
Hai người tỏ ra khác lạ như vậy khiến cho Miêu Nghị ngây người:
– Chuyện gì vậy?
Hai người nhìn nhau, rốt cục Nguyên Phương ôm quyền nói:
– Đại nhân, năm xưa phủ chủ đánh một trận với Chương Đức Thành, Lam Ngọc môn ta không thể xuất thủ tương trợ. Trong đó thật ra thì có phần là do sư tôn tự tiện chủ trương, rốt cục làm hư chuyện Lam Ngọc môn, chọc cho chưởng môn tức giận, đồng môn cũng có nhiều câu oán hận đối với sư tôn. Hôm nay sư tôn ở trong môn vô cùng chật vật, sư huynh đệ ta trở lại, tự nhiên phải chia sẻ gánh nặng với sư tôn…
– Thì ra là như vậy, ta vẫn không hiểu lúc trước Lam Ngọc môn đã xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị chợt hiểu ra, kỳ quái nói:
– Ta có thể giúp được gì?
– Đại nhân, bởi vì bọn sư huynh đệ ta ra sức dưới quyền Đại nhân, đây cũng là chuyện mà sư tôn chúng ta làm tốt nhất cho Lam Ngọc môn cho tới hôm nay, những quyền lợi khác cơ hồ bị tước đoạt hầu như không còn. Mặc dù như thế, sư tôn ở Lam Ngọc môn cũng hết sức ủng hộ Đại nhân, bằng không lúc trước sư tôn đã không để cho hai mươi tên đệ tử tinh anh ra sức dưới quyền một động phủ nho nhỏ như Đông Lai động.
Nói tới chỗ này, Nguyên Phương có vẻ do dự, tựa hồ không biết có nên nói tiếp hay không.
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Hai người các ngươi từng theo ta vào sinh ra tử, có lời gì cứ nói đừng ngại, cần gì ấp a ấp úng!
– Dạ!
Nguyên Phương ôm quyền nói:
– Đại nhân tới Lam Ngọc môn lần này, sợ là có người sẽ nhân cơ hội tước đoạt chút quyền lợi cuối cùng của sư tôn. Một khi sư tôn hoàn toàn mất đi quyền lực ở Lam Ngọc môn, sau này bọn sư huynh đệ ta cũng khó tránh khỏi dính líu. Sau này nếu còn muốn đạt được công pháp tu luyện tiếp theo, nhất định sẽ có người cản trở, chỉ có thể phản bội sư phó cầu xin người khác, danh tiếng đại nghịch bất đạo như vậy, bọn ta không gánh vác nổi!
Miêu Nghị sửng sốt, nghi ngờ hỏi lại:
– Phải chăng là muốn ta không để ý tới những người khác, chỉ liên lạc với sư phó của các ngươi thôi?
– Đại nhân minh giám, chính là ý này!
Nguyên Phương gật đầu.
Thật ra thì đây không phải ý của riêng lão, mà là sau khi biết được Miêu Nghị muốn tới Lam Ngọc môn, lão lập tức đưa tin cho Hồng Trường Hải, vì vậy mới nhận được mệnh lệnh của Hồng Trường Hải.