Giờ khắc này, Hạt Vĩ Thượng Nhân cũng coi như đã nếm thử cảm giác từ Thiên Đường bỗng dưng rơi xuống Địa Ngục rồi. Trong lúc nhất thời, hắn chỉ biết trố mắt đứng nhìn, tựa hồ còn chưa tin cục diện đột ngột xoay chuyển đang diễn ra trước mắt, trước một khắc hai bên còn liên thủ đối địch mà sau một khắc đã hung dữ trở mặt.
“Vì cái gì?”
Lão nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khốc, chiêu số của Lâm Hiên hoa mĩ vô cùng nhưng cũng thập phần hoàn hảo, không thể tìm ra một chút sơ hở nào cả. Tuy nhiên nếu đổi vào một lúc khác, lão chưa hẳn đã không tiếp được, ít nhất cũng sẽ không bởi ma hỏa và kiếm khí này mà vẫn lạc.
Nhưng tình hình bây giờ lại hoàn toàn khác, Lâm Hiên chọn thời cơ xuất thủ vô cùng chuẩn xác, đã không ra tay thì thôi chứ đã ra tay thì phải xảo trá ngoan độc, bảo vật của lão đang dây dưa cùng Cổ lão ma, căn bản là không kịp trở về phòng hộ, hơn nữa lão còn vừa mới bị chém xuống một cánh tay, vì đau đớn kịch liệt nên đã xuất hiện sơ hở chết người, lúc này chắc chắn không thể có lực hoàn thủ.
Tuyệt vọng, bi phẫn, phiền muộn, đủ loại cảm giác hiện lên trên mặt Hạt Vĩ Thượng Nhân, song cảm giác khó hiểu vẫn chiếm phần lớn. Lão chỉ muốn biết tại sao Lâm Hiên đột nhiên lại trở mặt như vậy? Nhưng đáng tiếc Lâm Hiên không có tâm tình đi dông dài cùng một kẻ sắp chết.
Hạt Vĩ Thượng Nhân tuyệt vọng vô cùng, từ xa lão có thể thấy được bên khóe miệng Lâm Hiên hiện lên một tia châm chọc. Nguyên lai (thì ra) tất cả mọi việc đều do hắn dàn xếp, mình còn tự cho là mình thông minh, còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên mãng phu, kỳ thật mình mới chính là kẻ ngốc bị hắn dắt mũi. Hạt Vĩ Thượng Nhân hối hận vô cùng, đáng tiếc hết thảy đều đã an bài, Lâm Hiên nhất định sẽ không để cho lão có cơ hội lật ngược thế cờ.
Huyễn Linh Thiên Hỏa cùng kiếm khí của Lâm Hiên chỉ một chiêu đã đánh cho lão hồn phi phách tán, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể đào thoát. Hạt Vĩ Thượng Nhân mới đây còn hung hãn như vậy mà giờ đã trở thành cát bụi, chỉ còn lại một cái túi trữ vật lẻ loi lơ lửng giữa không trung, Lâm Hiên một tay thu lại, hôm nay thu hoạch cũng không tệ a!
Nhưng địch nhân vẫn chưa hoàn toàn bị diệt trừ. Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc về phía Mộc quan lão giả.
Giờ phút này, biểu lộ trên mặt Cổ lão ma âm trầm đến cực điểm, một màn vừa mới phát sinh thật sự quá mức bất ngờ. Hắn nhìn về phía Lâm Hiên với biểu lộ cực kỳ phức tạp, thống hận, cảm kích, bội phục.
Thống hận là bởi vì hai chân đã hắn bị Lâm Hiên chém rụng, cảm kích do kẻ tử thù trước mắt cũng được tiểu tử này diệt trừ, về phần bội phục…
Ngàn năm trước, hắn đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ từ Hạt Vĩ Thượng Nhân mới rút ra được kinh nghiệm xương máu cho bản thân, cũng từ đó mà tâm tính hắn không còn ngoan cố cổ hủ như trước nữa, làm gì cũng phải cẩn thận tính toán trước sau. Như thời gian tới báo thù lần này hắn cũng lựa chọn kỹ lưỡng vô cùng, cơ hồ đã chắc chắn bức Hạt Vĩ đến tuyệt cảnh rồi.
Hắn tự nhận mình đã trở thành loại người tâm ngoan thủ lạt, có âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng học qua, tuy nhiên lần này gặp Lâm tiểu tử lại phảng phất như biến thành kẻ đần vậy, bị hắn vỗ tay đùa bỡn.
Không chỉ có mình mà cả Hạt Vĩ Thượng Nhân cũng vậy, đáng thương cho hai kẻ tử thù lại bị tiểu tử gian xảo kia dùng kế “một tên bắn trúng hai đích” làm cho thảm rồi. Lúc này Hạt Vĩ đã vẫn lạc, còn mình lại bị trọng thương thì phải làm gì cho tốt bây giờ?
Hắn thật sự không hiểu được, mà trên mặt Lâm Hiên lại tràn đầy vẻ đắc ý. Kế hoạch của mình rốt cục cũng thành công a! Hơn nữa, hết thảy đều là trùng hợp ngoài ý muốn, mình cũng chỉ theo nước đẩy thuyền mà thôi.
Khi trước Lâm Hiên tới dự lễ nạp thiếp ngoài ý muốn lại phát hiện Lâm Ngọc Kiều chính là vị thiếp kia, hơn nữa còn bị Hạt Vĩ Thượng Nhân cưỡng hôn. Giữa hai người có tình đồng môn nên hắn không thể không để tâm tới. Vốn dĩ ý định của hắn là đường đường chính chính cứu sư muội Ngọc Kiều khỏi tay Hạt Vĩ Thượng Nhân, nào ngờ lại xuất hiện Cổ lão ma đến gây sự vì Lôi Bằng Lệnh.
Khi nghe xong công dụng của lệnh bài này, Lâm Hiên đương nhiên nhất định phải có, nhưng lấy như thế nào đây, chẳng lẽ lại trực tiếp động thủ ỷ mạnh mà đoạt lấy, nghĩ đi nghĩ lại thì lựa chọn này là ngu ngốc nhất. Nếu hắn làm thế thì đương nhiên sẽ đối mặt với Hạt Vĩ Thượng Nhân hoặc Cổ lão ma, thậm chí tình huống xấu nhất là bị cả hai người vây công.
Tuy cả hai bọn chúng cùng lúc ra tay Lâm Hiên cũng không sợ, bọn chúng có mạnh mẽ thế nào chắc cũng sẽ không thể hơn Thiên Lam song ma được, hơn nữa mình lúc này cũng mạnh hơn trước kia nhiều. Mặc dù nhất định sẽ chiến thắng nhưng nếu có thể không cần phải uổng phí khí lực thì lại là một chuyện khác. Tục ngữ nói, thượng binh phạt mưu (*), nếu như có thể dụng kế sách mà tránh khỏi một phen ác đấu thì cớ sao lại không dùng cơ chứ?
Vì vậy Lâm Hiên mới giả heo ăn thịt hổ, nghĩ ra kế sách một mũi tên trúng hai đích. Hắn giả bộ ngu si quả nhiên là đại hữu dụng, hai gã cổ ma Phân Thần kỳ đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hôm nay, Hạt Vĩ Thượng Nhân đã vẫn lạc, thương thế Cổ lão ma cũng không phải chuyện đùa, có thể nói lúc này mục đích của hắn đã thập phần thành công.
“Rốt cục… ngươi là ai, mục… đích tới đây là gì?”
Thanh âm Mộc quan lão giả lắp bắp truyền vào lỗ tai, trên mặt hắn tràn đầy vẻ dè chừng và sợ hãi.
Lâm Hiên nở nụ cười: “Ta là ai thì các hạ đến âm tào địa phủ chậm rãi nghe ngóng cũng không muộn, về phần mục đích thì, hắc hắc, thực xin lỗi, ta cũng không muốn nói.”
“Các hạ nghĩ có thể diệt sát ta sao?”
Trên mặt Mộc quan lão giả lộ ra một tia điên cuồng, giận quá hóa cười: “Ta thừa nhận tâm cơ các hạ trên ta một bậc, với tình cảnh hiện giờ của ta thì chắc chắn đánh không lại ngươi, song quân tử sĩ khả sát bất khả nhục (**), nếu như ta lập tức tự bạo thì ngươi có mấy thành tỷ lệ đào thoát được?”
“Ngươi uy hiếp ta ư?” Lâm Hiên đột nhiên biến sắc.
“Uy hiếp ngươi thì sao, hoặc là ngươi để lão phu rời đi, chúng ta xưa nay không thù không oán, lão phu cũng có thể không để trong lòng, hoặc là chúng ta đồng quy vu tận. Thế nào?”
Trong mắt Mộc quan lão giả lộ ra vài tia hung quang mở miệng, hắn cảm thấy cục diện hiện giờ do mình nắm giữ, nhưng thật sự như vậy sao?
Trước một khắc, trên mặt Lâm Hiên tựa hồ còn ảm đạm nhưng đột nhiên hắn lộ ra dáng tươi cười: “Các hạ muốn tự bạo sao, xin cứ tự nhiên.”
“Cái gì?”
Mộc quan lão giả kinh ngạc: “Lão phu nhớ không lầm giữa chúng ta không hề có thù hận gì cả, ngươi thực sự muốn cùng lão phu đồng quy vu tận sao?”
Cũng khó trách hắn kinh ngạc như vậy, điều Lâm Hiên vừa nói ra quả thật không hợp lẽ thường, vừa hại người lại vừa hại mình, trừ phi đầu óc hắn có vấn đề.
Song lời còn chưa dứt thì đột nhiên một hồi thanh âm ông ông truyền vào lỗ tai, trong lòng Mộc quan lão giả phát lạnh, vội vàng muốn đem pháp bảo tế ra nhưng đáng tiếc đã chậm một bước.
Chỉ thấy mấy chục ma trùng nhìn như ong mật đã hung hăng nhào tới phía đầu hắn rồi.
(*) – Dùng binh trước tiên là dùng mưu.
(**) – Quân tử có thể chết nhưng không thể chịu nhục.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2389: Một mũi tên trúng hai đích