Linh Lan lắc đầu:
– Chuyện này ta thực sự không biết, chủ nhân hắn là biết rõ, nhưng chưa bao giờ nói với ta.
Miêu Nghị hỏi dò:
– Ta có thể đến xem không?
Linh Lan lập tức không đồng ý:
– Ngoại trừ tà nguyên thì khách quý có thể xem xét bất kỳ nơi nào trong Phượng Sào, đây là đường lui của chủ nhân chúng ta. Thiên Đình buông tha tính mạng chúng ta cũng chính vì nguyên nhân này. trấn thủ tà nguyên.
Thật vất vả mới đến được đây, nhưng lại không trông thấy tà nguyên, Miêu Nghị không cam lòng, hỏi tiếp:
– Không thể có sắp xếp khác sao?
Linh Lan bình tình trả lời:
– Vẫn còn có cách khác, nếu khách quý muốn đi xem, vậy thì có hai biện pháp. Thứ nhất, nếu khách quý có pháp chỉ của Thiên Đình, tất nhiên ta sẽ không ngăn cản, không biết khách quý có pháp chỉ của Thiên Đình không?
Miêu Nghị làm gì có pháp chỉ gì, đành nói:
– Biện pháp thứ hai thì sao?
Linh Lan trả lời bình thảm:
– Cách thứ hai rất đơn giản, chỉ cần đánh bại ta, vậy thì ta không thê được khách quý nữa.
Miêu Nghị liếc nhìn nàng, đánh giá tu vi cao thấp, song vẫn hỏi:
– Không biết tu vi cô nương cao bao nhiêu?
Mi tâm Linh Lan lập tức lộ ra Kim Liên ngũ phẩm sau đó vẫn trả lời:
– Ngũ phẩm Kim Liên.
Khóe miệng Miêu Nghị nhếch lên, vô cùng vui vẻ, thi pháp hiên lộ cửu phẩm Kim Liên trên mi tâm mình:
– Dường như Linh cô nương rất tự tin, nhưng theo ta thấy không cần phiền toán vậy đâu.
Ngụ ý của hắn là, tu vi của ngươi kém hơn ta quá nhiều, những băng linh bên ngoài còn không thể chống đỡ môi ta. ngươi làm sao ngăn cản được.
Linh Lan nhẹ nhàng cười cười, không chút để ý:
– Ta hiểu ý của khách quý, nhưng thật sự sẽ phải khiến khách quý thất vọng thôi, thực lực của ta không giống với đám băng linh ở ngoài kia. Nếu chủ nhân đã chỉ định ta thủ hộ Phượng Sào, đương nhiên sẽ để lại cho ta pháp bảo giúp ta đánh địch giành thắng lời, ta lúc nào cũng có thể triệu tập vô số băng linh và Băng Diễm để hợp thể, thiên thời địa lợi đã chiếm hết, cao thủ bình thường muốn đánh thắng ta vô cùng không dể. Đương nhiên, người tới là khách, Phượng Sào không không làm khách quý khó chịu. Linh Lan cũng sẽ không hủy đi quy tắc của Phượng Sào, do đó chủ nhân đã để lại một thứ, nói rằng, nếu có thể phá vỡ vật đó. tất nhiên ta sẽ không phải là đối thủ của hắn, lúc đó ta cũng không muốn tự làm mất mặt mình, khi ấy, khách quý có thể tùy ý làm bất cứ chuyện gì ở Phượng Sào này.
– À!
Miêu Nghị vô cũng hứng thú, nói:
– Không biết chủ nhân của ngươi đã để lại vật gì?
Linh Lan nhẹ nhàng vung tay áo quét qua, liền thấy đợt sóng chấn động trên bề mặt băng cứng rắn màu lam tuyệt đẹp, một viên hạt châu màu băng lam nhanh chóng xuất hiện, nhỏ hơn vài vòng so với trứng gà, nhưng vô cùng xinh đẹp, bên trong ẩn hiện bóng dáng ngọn lửa.
Hạt châu bắt đầu trồi lên, sau những đợt rung động, mặt đất trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Hạt châu rơi vào trong bàn tay Linh Lan, vô cùng chói mắt. Linh Lan nói:
– Đó chỉ là hoa tai do chủ nhân tự mình luyện chế, vẫn chưa đục lỗ, chủ nhân gọi nó là Băng Hỏa Chi Tâm. Chủ nhân nói một cách đơn giản rằng, chỉ cần đục được lỗ thủng trên chiếc hoa tai này, ta không cần ngăn cản khách quý nữa.