Không ai dám nhìn thẳng vào hắn nhưng lâm Hiên lại coi như không thấy, hắn vẫn thản nhiên liếc nhìn đối phương, bên khóe môi còn treo một nụ cười nhạt.
“Tiểu tử này rất khó đối phó.”
Tim Mộc quan lão giả bỗng nhiên tăng nhanh, tuy chưa từng động thủ với Lâm Hiên nhưng không hiểu sao từ sâu trong tâm bỗng vang lên hồi chuông báo động. Hắn không muốn đối mặt với chuyện kiểu thế này nhưng đã gặp được thì đành cắn răng ứng phó thôi.
“Đạo hữu nói đùa, với những người khác tất nhiên là phải lưu lại chỗ này, nhưng đạo hữu nếu là Phân Thần kỳ thì ta sao có thể vô dung vô cớ đối địch với ngươi, lão phu đâu có chỗ tốt gì chứ, ngươi tất nhiên có thể rời đi.”
Nếu đổi lại là ngàn năm trước, mộc quan lão giả có tám chín phần sẽ không lựa chọn như vậy, nhưng lần bị đánh lén trước đã khiến tính cách hắn thay đổi rất nhiều, cứng quá dễ gãy, tại lúc cần biến báo thì phải biến báo, tục ngữ nói lui một bước trời cao biển rộng.
Hắn tự hỏi như vậy đã là nhượng bộ rồi, tên tu sĩ Phân Thần kỳ lạ mặt kia hẳn là sẽ ly khai, nhưng sự tình sau đó lại nằm ngoài suy nghĩ của hắn. Câu trả lời của Lâm Hiên khiến hắn thiếu chút nữa thổ huyết. Nguồn: http://thegioitruyen.com
“Đạo hữu thật là uy phong quá, sát khí mạnh ghê, muốn giết thì cứ giết, muốn ta đi là ta phải đi, ngươi nghĩ mình là ai, thánh tổ Độ Kiếp kỳ ư, Lâm mỗ việc gì phải nghe lệnh ngươi?”
Lâm Hiên nói vậy khiến Hạt Vĩ thượng nhân đại hỉ, vừa rồi lão còn sợ Lâm Hiên sẽ chỉ tự bảo vệ mình mà vỗ mông rời đi. Còn mộc quan lão giả kia lại tức giận dị thường, mình rõ ràng đã lùi bước mà tiểu tử còn không chịu buông.
Nếu đổi lại là lúc khác, hắn sao phải để một tên Phân thần sơ kỳ trong mắt chứ, nhất định sẽ đánh cho đối phương đến song thân cũng không nhận ra, nhưng hiện tại… Hắn có muốn cũng không dễ bởi đối phương không phải chỉ đi một mình.
Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, long du sông cạn bị tôm giỡn, trong lòng phiền muộn không gì sánh kịp.
Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn thật sự không muốn đấu với tên tu sĩ lạ lẫm mà thiếu tầm nhìn này, hiện là thời khắc báo thù hắn chờ đã lâu, tội gì phải tranh khí với kẻ mãng phu chứ?
Vừa nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi đè sự phiền muộn trong lòng xuống, ngàn năm trước đã phải chịu khổ, công phu hàm dưỡng cũng nhờ đó mà tăng lên nhiều, ngữ khí rõ ràng bình tĩnh hơn.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn thế nào ư?” Lâm Hiên nở nụ cười nhạt, hiện tại hắn đang muốn sắm vai một gã trung thực chất phác, cố chấp với chiết lý của kẻ mãng phu: “Điều này chẳng lẽ còn phải hỏi sao. Hôm nay là ngày đại hỉ của Hạt Vĩ đạo hữu, các hạ lại dụng tâm hiểm ác đến gây rối, hơn nữa ngươi nói những ân oán ngàn năm trước nhưng không đưa ra được chứng cớ nào. Ai biết nó thật hay giả, nói không chừng là ngươi cố ý vu oan giá họa, hơn nữa Hạt Vĩ đạo hữu đã xuất ra Lôi Bằng lệnh cho ngươi, ngươi lại tráo trở lật lọng muốn đuổi tận giết tuyệt. Mọi việc trên đời đều không thoát khỏi một chữ lý, nhân phẩm các hạ như thế sao khiến người ta tin được. Lâm mỗ đã gặp chuyện bất bình thì sao có thể mặc ngươi ngang ngược càn rỡ, nếu thức thời hãy trả lại Lôi Bằng lệnh cho Hạt Vĩ đạo hữu, sau đó nhận lỗi và thề vĩnh viễn không quay lại gây chuyện với người ta, bằng không… Lâm mỗ không ngán việc lấy nhiều đánh ít, đập ngươi một trận đâu.”
Lâm Hiên lời còn chưa dứt, chúng cổ ma xung quanh xôn xao hẳn lên. Mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật.
Cũng khó trách a. Tu tiên giới hiểm ác, Ma giới có khi còn hơn, khắp nơi đều là gió tanh mưa máu, người lừa ta gạt, số kẻ chỉ biết đến thân mình luôn chiếm đa số, sẽ chẳng để ý đến chuyện không liên quan đến mình. Lâm Hiên nếu cứ vậy mà rời đi sẽ chẳng ai thấy lạ hay chỉ trích hắn, mà ngược lại còn cảm thấy làm vậy là đúng.
Song phản ứng của Lâm Hiên lại khiến cả đám bất ngờ. Tên này là đồ ngốc ư, rõ ràng chuyện không ảnh hưởng đến mình còn cố chui vào làm gì, đã thế kẻ địch còn là một gã Phân thần trung kỳ. Làm vậy hắn được chỗ tốt gì chứ, chẳng lẽ chỉ số thông mình của hắn thực sự quá thấp hay là vừa mới va đầu vào đâu đó?
Ngoại trừ hiếu kỳ ra thì không còn gì khác cả.
Mộc quan lão giả nghe xong mấy lời cuồng ngôn của Lâm Hiên cũng nghẹn họng nhìn trân trối, quên cả tức giận.
Cái này…cái này thật khác thường khiến hắn không biết nên ứng đối ra sao. Ngẩn người chốc lát mới rốt cục sững sờ mở miệng: ” Ngươi là đồ ngốc sao?”
“Cái gì?” Lâm Hiên bỗng lộ vẻ kinh ngạc, thần thái kẻ mãng phu được hắn diễn đến mức xuất thần nhập hóa: ” Đạo hữu nói vậy là sao, chẳng nhẽ muốn làm nhục Lâm mỗ. Ta đã nói rồi, mọi việc đều không qua một chữ lý, ngươi rốt cục là xin lỗi rồi trả lại bảo vậy hay là muốn đấu một trận với ta và Hạt Vĩ thương nhân đây, hãy tự quyết định đi.”
Nói đã đến nước này, mộc quan lão giả cũng không thể suy nghĩ được gì nữa, thà đụng phải người thông minh còn hơn là chạm trán một tên mãng phu không có tầm nhìn, chuyện này chẳng khác gì tú tài gặp quan binh, có lý mà không dùng được thật là khó chịu.
Bình tâm mà xét thì hắn thực không muốn đánh với Lâm Hiên, song phương không thù không oán thì việc gì phải động thủ. Nhưng dù hắn không muốn thì sao chứ?
Chẳng lẽ còn có thể lui bước được sao? Thù hận ngàn năm lại bị một tên mãng phu chặn ngang một cước là coi như xong?
Tuyệt đối không thể!
Chuyện này không liên quan đến tính cách, mà đổi lại là bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ không làm như vậy. Chỉ một tên mãng phu, dù là Phân Thần kỳ liệu có được mấy phần bản lĩnh chứ?
Liều mạng!
Nghĩ vậy, nét mặt hắn trở nên kiên định, vừa ngẩng đầu lên liền có một cỗ uy áp đáng sợ phóng thích ra: “Tiểu tử, ngươi hãy nghĩ cho kỹ, chúng ta ngày xưa vô oán, ngày nay không cừu, ngươi thật muốn vì một lão Hạt vĩ thượng nhân không quen biết mà đối địch với ta sao. Ngươi làm vậy đâu có chỗ tốt gì, coi chừng rơi vào cảnh qua sông đoạn cầu nhé.
“Nói bậy, Lâm đạo hữu, ngươi ngàn vạn lần không nên nghe lời Cổ lão ma. Hắn đang nói lung tung đấy. Suy đoán của ngươi rất đúng, tên này cậy thực lực cao cường nên đến đây muốn nhục mạ một tiểu lão nhi đáng thương thế đơn lực bạc như ta. Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, nếu ngươi chịu liên thủ cùng ta đẩy lui cường địch thì tiểu lão nhi nguyện cùng ngươi kết bái huynh đệ…”
Đám cổ ma chung quanh trong lòng đều mắng to vô sỉ, nhưng tên ngốc lâm Hiên kia làm như vậy đối với bọn hắn là trăm lợi mà vô hại, bởi vậy nên không ai đứng ra bóc trần, ngược lại còn phụ họa theo.
“Đúng vậy, Lâm tiên bối, Cổ lão ma lạm sát kẻ vộ tội, người nhất định phải làm chủ cho chúng ta.”
“Lời Cổ lão ma nói không tin được, chúng ta đều đứng bên Hạt vĩ tiền bối.”
“Lâm tiền bối, chúng ta tựu hoàn toàn nhờ vào người.”
Mộc quan lão giả chỉ yên lặng, hắn biết giờ có nhiều lời cũng vô ích. Mà kẻ dám xen vào việc của người khác tất phải có giác ngộ trả giá đắt, mình sẽ khiến hắn phải hối hận.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 2387: Giả trư ăn thịt hổ cảnh giới cao nhất
Chương 2387: Giả trư ăn thịt hổ cảnh giới cao nhất
- Tháng 10 18, 2023
- 12:02 sáng