– Vạn Chú đạo hữu có nhiều thủ đoan, đẩy lùi được Tổ Cừ, còn cướp thuyền báu, ha ha, thật là thủ đoan siêu đẳng. Vạn Chú đạo hữu, hai người này nhận ra ngươi? Còn giúp đỡ ngươi?
Mông Tốn Đạo Chủ nhìn Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế. Thái Nhất Tiên Quân cũng đánh giá hai người. Sau đó Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân quay sang ngó Giang Nam, lòng nổi lên nghi ngờ, nếu hắn lộ ra chút sơ hở là bọn họ sẽ xông lên giết người ngay.
Bởi vì Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân rõ ràng lai lịch của Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế không phải người Tiên giới mà đến từ một nơi nhỏ có tên chư thiên vạn giới. Giang Nam nói hắn ở Tiên giới chuyển thế trọng tu, không thể nào quen biết Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế, thậm chí được hai người giúp đỡ.
– Khi ta hành động thì hai người này đã bị ta hau chú phụ thân.
Giang Nam lấy tịch diệt ma trống ra, vỗ một tiếng vào tay phải của mình. Lúc đánh nhau cánh tay phải Giang Nam bị thuyền to chấn vỡ, uy lực còn sót lại trong vết thương. Tịch diệt ma trống chấn động hủy diệt dư uy.
Giang Nam cười âm hiểm:
– Ta mưu tính sâu xa, biết mình không phải đối thủ của Tổ Cừ nên sớm hạ chú khống chế hai người này, tính kế Tổ Cừ nên mới cướp được thuyền báu. Còn hai vị…
Cánh tay phải Giang Nam dàn mọc ra, cầm lại ba tịch diệt huyết châm.
Giang Nam lạnh lùng cười:
– Hai vị đạo hữu, các ngươi thì sao? Với thực lực của hai người thì áp chế, bắt giữ Thái Nguyên, Phụng Hạ có khó khăn gì?
– Thái Nhất đạo hữu, ngươi được truyền thừa Đế và Tôn, Phụng Hạ chỉ được một nửa truyền thừa của Tiên Tôn. Mông Tốn đạo hữu, ngươi đã tu thành Đạo Quân, tôn xưng Đạo Chủ, ngang ngửa với Đế và Tôn, độ qua tịch diệt kiếp bốn tịch diệt kiếp, hơn Thái Nhất rất nhiều.
– Nhưng hai ngươi chỉ ra công không dốc sức, giấu đầu lòi đuôi, thật khiến bản Đạo Quân xem thường các ngươi!
Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân xấu hổ. Hai người đấu đá tính kế nhau, che giấu thực lực, không bằng Giang Nam quang minh lỗi lạc lật hết mọi con bài.
Mông Tốn Đạo Chủ nhìn chằm chằm ba tịch diệt huyết châm trong tay Giang Nam, cười nịnh nói:
– Đạo hữu trách đúng, ta rất xấu hổ. Ba chúng ta liên minh thì nên đồng lòng góp sức, sức mạnh như thành đồng, đồng lòng hợp lực có thể cắt đá chặt vàng.
Thái Nhất Tiên Quân cười nói:
– Vạn Chú đạo hữu hãy yên tâm, sau này ta sẽ dốc sức không để đạo hữu khó xử.
Sắc mặt Giang Nam dịu lại, lạnh lùng cười:
– Chỉ hy vọng như thế. Nhưng ta không tin các ngươi, chút nữa khi gặp Đại Diễn Cổ Thần, các ngươi phải tấn công Đại Diễn trước. Ta xem các ngươi dố hết sức thì mới hành động, bắt giữ Kim Đồng, Ngân Đồng. Nếu không liên minh tan vỡ, gà bay trứng vỡ, mỗi người một ngả đi!
Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân vâng dạ vuốt đuôi. Thái Nhất Tiên Quân liếc Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế, mắt lóe tia sáng.
Thái Nhất Tiên Quân cười nói:
– Vạn Chú đạo hữu, hai người này đã bị đạo hữu phụ thân hay là giết luôn đi? Giữ lại cũng vô dụng.
Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế nghe Giang Nam nói phụ thân chú thì hiểu ý, phu thê biểu tình đờ đẫn như thật sự bị bám vào người. Tuy nhiên nghe Thái Nhất Tiên Quân ác độc đề nghị làm tim Bỉ Ngạn, Càn Khôn rớt cái bịch.
– Không cần.
Giang Nam cười nanh tranh:
– Chút nữa gặp đám người Đại Diễn Cổ Thần, ta còn cần mượn thân hai người hiến chú, đem bọn họ làm đại thần thông chú đạo để Đại Diễn Cổ Thần chịu thiệt lớn, trên bầu trời thực lực tu vi của hai người này không yếu nhưng hơi ít, lực lượng hiến tế không mạnh.
Giang Nam liếm môi nói:
– Nếu có tìm một cường giả Tiên Quân đại viên mãn hiến chú, hoặc ức vạn vạn sinh linh hiến tế thì giết Đại Diễn Cổ Thần không khó với ta.
Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân rùng mình thầm nghĩ:
– Vạn Chú Đạo Quân này đúng là kẻ xấu xa ác ôn, may mắn tu vi của người này không cao. Nếu để Vạn Chú Đạo Quân tu luyện đến cảnh giới Tiên Quân thì không ai chế ngự được.
Giang Nam lấy thuyề to ra, Càn Khôn lão tổ, Bỉ Ngạn Nữ Đế điều khiển con thuyền. Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân đứng trên thuyền. Thuyền to chạy tới trước, Đại Diễn Cổ Thần để lại đại diễn sát trận trong không gian hồng mông bị bọn họ đánh phá nhưng lòng run cầm cập. Không gian hồng mông đại diễn sát trận chỉ là Đại Diễn Cổ Thần để lại một thần thông, điều động hơi thở và đại đạo của Hỗn Độn Long Tổ công kích bọn họ đã khiến mấy người suýt chết.
Thực lực Cổ Thần này cường đại, bá khí kinh người.
Không lâu sau bọn họ đến một thần luân, nơi này hư không hỗn loạn, khắp nơi là dư âm thần thông, tràn ngập hơi thở thô bạo bá đạo hủy diệt hết thảy. Đây là dấu vết cường giả đánh nhau mà đám Giang Nam khó thể tưởng tượng, chỉ là dư âm thần thông đủ khiến cả đám chịu áp lực.