Ngay sau đó, trên cơ thể những tu sĩ mạnh đều xuất hiện một vết thương đẫm máu, nơi vết thương kia còn có u quang bảy màu hiển hiện, hoá giải tinh khí trong cơ thể hắn khiến vết thương không thể lành lại, còn sát khí thì thâm nhập vào trong cơ thể, tàn phá đạo căn của hắn.
Lúc này, Diệp Thành mới thực sự xác định nữ tử tóc bạc kia chính là người đã trảm đi ba đạo thân của mình.
Vì mỗi một đạo thân bị trảm diệt thì bản thể của hắn đều gặp phản phệ, sức mạnh dị thường và thần bí đó giống hệt với hiện tại.
Phụt! Phụt!
Thần Vương ra tay, lại là khiến cơ thể nữ tử kia có thêm vết thương đẫm máu, nhưng ông ta cũng phải trả cái giá tương ứng, phần xương vai bị một chưởng của nữ tử kia đánh tới mức gãy rời, cả cánh tay suýt chút nữa bị tàn phế.
Trận đại chiến lại nổ ra, đấu đến mức trời long đất lở.
Thần Vương Thần Huyền Phong và Thánh Chủ Thiên Đình Diệp Thành cùng hợp sức mà vẫn bị trấn áp.
Lại nhìn về một hướng khác, Thiên Thương Nguyệt mở ra huyết mạch thần tàng giống như Nguyệt Hoàng hiện thế đang đại chiến với người mặc y phục tím trên hư thiên.
Phía Long Đằng nhìn mà khí huyết sục sôi, nhưng ngặt nỗi phải kiểm soát binh khí cảnh giới Thiên ngưng tụ lồng cấm, không thể trợ chiến.
Còn đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt lúc này cũng bất lực, trận đại chiến cấp bậc như vậy không phải bọn họ nói tham gia là tham gia được, nếu mạo hiểm xông vào thì sẽ khiến Diệp Thành và Thiên Thương Nguyệt càng bị liên luỵ hơn.
“Ngươi chắc chắn đã gọi tu sĩ mạnh của Thiên Đình rồi chứ?”, Đại Sở Hoàng Yên liếc nhìn đạo thân Tinh Thần.
“Muốn tới đây cũng cần thời gian”, nghe câu hỏi của Đại Sở Hoàng Yên, đạo thân Tinh Thần tỏ ra không mấy vui vẻ.
“Đó…đó là gì?”, khi hai người đang nói chuyện thì thánh nữ Tinh Nguyệt chợt che miệng.
Nghe vậy, cả hai đều đưa mắt nhìn sau đó nhận ra phía sau nữ tử tóc bạc kia có một người khổng lồ đang lơ lửng trên trời, người này cũng phải to lớn chừng cả trăm trượng.